Dù sao ông ấy cũng đã sống nửa đời người, tất nhiên lòng dạ phải sâu hơn nhiều, nhìn thấy gân xanh trên cổ Khánh Hoài đang phồng lên, ông ấy vội vàng tạ ơn lĩnh chỉ, đồng thời cũng sai thuộc hạ ban cho đại thái giám ố tiền lớn.
"Kim tiên sinh cống hiến hết mình như thế, sao bệ hạ lại có thể như vậy?"
Sau khi tiễn thái giám đi, Khánh Hoài tức giận đập. †ay xuống bàn: "Nam tước thì cũng thôi đi, chỉ là hư tước... Phần thưởng là năm trăm lượng bạc... Bệ hạ đang vũ nhục tiên sinh đấy à? Tướng quân cũng thưởng cho tên hoạn quan kia 500 lượng đấy thôi?"
"Khánh Hầu, cẩn thận lời nói!" Phạm tướng quân trừng mắt nhìn Khánh Hoài.
Khánh Hoài cũng biết mình lỡ lời, không cam lòng đập bàn: "Sao có chuyện như này được?”
Kết quả như này, hắn cũng không biết phải nói lại làm sao với Kim Phi.
"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mang về vài bức thư từ Biên Kinh, do Khánh Quốc công và phu nhân đưa cho cậu, cậu xem sẽ biết là chuyện gì".
Phạm tướng quân đi tới, kéo rèm lều lại, lấy ra hai bức thư từ trong ngực và đưa cho Khánh Hoài.
Khánh Hoài phớt lờ lá thư của mẹ mà ngay lập tức mở thư của Khánh Quốc công ra.
Phạm tướng quân nhận được nhiều thư hơn Khánh Hoài, vì vậy ông ấy ngồi sang một bên và chọn một bức để mở ra.
Một lúc sau, hai người lần lượt đặt phong thư xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Họ đã hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410588/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.