"Cẩn thận, ta nghe nói thổ phỉ ở núi Miêu Miêu rất có bản lĩnh.
Các người đừng chủ quan, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đừng để chưa chết trên chiến trường mà lại rơi vào tay thổ phỉ”.
Thấy dáng vẻ Chung Ngũ không quan tâm lắm, Khánh Hoài nhắc nhở.
"Hầu gia yên tâm đi”.
Chung Ngũ mỉm cười rồi cởi áo giáp của mình ra.
Còn có hai thị vệ khác cũng thay bộ đồ rách rưới giống hắn.
Ba người họ không cầm nỏ mà vác một thanh đao, chui vào bụi cây.
"Tiên sinh, chúng ta cũng đi xem thế nào đi”.
Khánh Hoài đứng dậy đi về phía ngọn đồi gần đó.
...!
Trên núi Miêu Miêu có một ngôi nhà tranh, trông không khác gì những ngôi làng trên núi bình thường, nhưng ở đây lại không có phụ nữ và trẻ em.
Để giữ gìn tâm huyết của thổ phỉ, chủ nhân của nơi này không cho phép có phụ nữ.
Thèm muốn phụ nữ thì xuống núi cướp, cướp được sẽ chơi đùa thỏa thích ngay dưới chân núi, sau đó trở lại núi.
Còn về những phụ nữ bị làm nhục, họ có thể bị bán cho các kỹ viện, cũng có thể bị vứt xác ở nơi hoang dã.
Một gã thổ phỉ thấp bé, miệng nhọn, má khỉ từ dưới núi chạy lên, xông vào sân thở hổn hển, nói lớn với người đàn ông vạm vỡ trong sân đang cầm tạ bằng đá:
"Ông hai, có tin tức của ông ba rồi”.
"Nói mau!"
Ông hai ném cục tạ bằng đá sang một bên: "Thằng ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410540/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.