Trong lòng Khánh Hoài luôn nghĩ đến Thiết Lâm Quân, vừa xuống núi đã lập tức vào nhà, viết một bức thư cho Khánh Quốc công, nhắc đến yêu cầu giành lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân.
Vốn dĩ hắn định nói đã tìm thấy cách khắc chế kỵ binh, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Kim Phi, cuối cùng lại không viết nữa.
“Trịnh Phương, Lưu Quỳnh, hai ngươi cưỡi ngựa, nhanh chóng gửi bức thư này về Biện Kinh!”
Khánh Hoài đưa bức thư đã đóng dấu cho thị vệ.
“Hầu gia, thời gian nhanh nhất để gửi lệnh về là khi nào?”
Kim Phi nhìn thị vệ trên lưng ngựa phóng đi rồi hỏi.
“Từ đây đến Biện Kinh cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày.
Nếu suôn sẻ thì khoảng một tháng sẽ quay về.
Nếu có người chặn lại giữa đường thì thật khó nói”, Khánh Hoài đáp.
“Ngoại trừ đại công tử và nhị công tử thì còn ai có thể ngăn cản?”
Chung Ngũ thì thầm nói.
“Câm miệng!”
Khánh Hoài khẽ quát rồi thở dài.
Khánh Quốc công cha hắn vốn là lão tướng, có sức mạnh trong toàn quân, muốn lấy lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân không có gì là khó, điều hắn lo chính là đại ca và nhị ca ngăn cản.
“Tôi đi ngủ một lát, mua đồ về rồi gọi tôi”.
Sau khi thấy Khánh Hoài không hề ra oai, Kim Phi cũng ngày càng thoải mái, y xua tay rồi quay về phòng ngủ.
Cả đêm không ngủ, Kim phi buồn ngủ đến mức không ăn cả cơm trưa, ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3410535/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.