Ta bị Phong Đăng ôm chặt đến nghẹt thở, khó nhọc kêu:
- Đau, Tiểu Bạch ngươi làm ta đau.....
Sau đó không tự chủ mà thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm lại mà ngất đi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa xung quanh một mảng tối đen, trước mặt mà màn hình phóng to cực đại. Ta thấy Phong Đăng đang ôm ta tới bên giường, truyền linh lực cho ta.
- Cái gì mà chưa từng nghĩ cho bản thân ta. Ta lúc đó là nghĩ cho bản thân nên mới làm vậy. Tuy rằng đem công sức mình bỏ ra cho người khác hưởng lợi có hơi buồn. Không biết Đường Tịch với Linh Vân ra sao rồi nhỉ.
Tò mò, ta đưa tay vuốt màn hình cực đại sang phải một cái, Đường Tịch đang dạy Linh Vân công pháp tu tiên gì đó, ta nhìn cũng không hiểu. Sau đó hắn để Linh Vân tự tu luyện, bản thân trở về phòng.
Hắn nhìn nửa miếng ngọc bội định tình, rồi lại mở chiếc hộp đựng Lưu Ly Châu ra, Lưu Ly Châu lập tức chiếu sáng một khoảng trên không trung, chiếu bóng lưng ta và Đường Tịch trên Nguyệt Quang Hải.
"Lưu Ly Châu ta tặng ngài làm quà, bây giờ thì ngài có thể nhìn thấy cảnh đẹp hôm đó rồi. Cũng may ta chỉ ghi lại quang cảnh và bóng lưng của ta. "
Ta bất giác cứ như vậy, ngồi xem lại ngày hạ phàm hôm đó cùng Đường Tịch, cho tới khi màn hình cực đại biến mất, xung quanh một mảng trắng xoá. Ta biết mình sắp tỉnh rồi mà, trước khi màn hình biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869954/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.