Phong Đăng dùng sức quẹt một đường kiếm dưới đất, Đường Tịch nhanh nhẹn tránh qua một bên. Nhát kiếm vừa rồi đánh thẳng vào những cây trúc phía sau Đường Tịch, cả nửa khu rừng đầy rẫy những cây trúc đổ.
Phong Đăng càng đánh càng giận, hắn giận Đường Tịch vì cái gì mà bảo vệ Linh Vân lại bỏ mặc Linh Đàm như vậy.
Hai người đánh tới trời long đất lở, Linh Đàm ở sâu trong rừng trúc đang nằm ngủ bỗng thấy trời có tiếng sấm vang. Tưởng trời sắp mưa lười biếng phất tay một cái, một đạo lam quang tiến thẳng tới kết giới cản lại tiếng ồn từ phía bên ngoài. Cửa sổ cũng tự động đóng lại.
Sau lần phi thăng chịu mười đạo thiên lôi khiến nàng nhát gan hẳn. Nàng sợ tiếng sấm sét. Nàng kéo chăn lên ôm Tiểu Miêu ngủ tiếp.
Bên ngoài Đường Tịch và Phong Đăng đánh đến nỗi cả hai đều bị thương, miệng tràn ra một vệt máu. Phong Đăng suy cho cùng cũng không thể sánh bằng Đường Tịch, hắn bị thương nặng hơn Đường Tịch.
Đường Tịch không hiểu vì sao một cá chép tinh lại có sức mạnh kinh người như vậy. Kẻ có thể so chiêu với hắn không nhiều, khiến hắn bị thương càng rất ít. Kẻ này không tầm thường.
Đường Tịch định bắt Phong Đăng truy hỏi thêm thì bị một đạo hồng quang đánh tới, khi hắn nhìn kĩ lại Phong Đăng đã biến mất.
...****************...
Dưới đáy Nguyệt Quang Hải, Hoa Linh cùng Bạch Triết đang trị thương cho Phong Đăng. Một lúc sau trị thương xong Bạch Triết liền nhắc nhở:
- Chủ thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869912/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.