Nhã Yên có cảm giác vừa đi dạo từ quỷ môn quan trở về. Nàng còn trẻ thật sự chưa muốn chết ở đây.
Chẳng mấy chốc một bàn tiệc rượu tràn đầy linh khí đã bày biện trước mặt Phong Đăng. Bọn họ nhập tiệc ăn uống thoả thích. Những tên ở Ma Tộc không ngừng động tay chân với các cô nương người phàm.
Cũng may Tạ Vân Mục không phải kẻ háo sắc, hắn không để ý đến Linh Đàm và Thương Khuynh, chỉ mải mê ăn uống.
Linh Đàm ngồi quỳ một bên chân đã bắt đầu thấy tê. Nàng đưa tay xoa xoa đầu gối, nhìn ngó xung quanh.
"Ma Tộc này cũng nguy nga tráng lệ không kém Thiên Giới là bao. Chỉ có điều màu sắc trang trí ở đây khá u ám"
Bất chợt nàng nhìn đến Phong Đăng, thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, cảm xúc trên khuôn mặt có phần biến sắc.
"Đây không phải là nhận ra mình rồi chứ ?"
Linh Đàm chột dạ liền nhìn đi chỗ khác:
"Không thể nào nhận ra được, mình đã mang mạn che mặt, phong bế linh lực chẳng khác gì người phàm. Đúng đúng, chắc chắn không nhận ra. Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta"
Linh Đàm nhìn sang Thương Khuynh hắn ngồi im như một khúc gỗ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Y sâu xa cũng không biết nghĩ gì. Nàng truyền âm chỉ để mình Thương Khuynh nghe thấy:
"Đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
Thương Khuynh nghe thấy giọng nàng hồi thần, khẽ lắc đầu. Hắn chỉ đang lo Diệp Thanh Y và Nhã Yên ở phía Chủ Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869898/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.