Chương trước
Chương sau
Hoả Thần luôn bế quan tu luyện, vì lời tiên tri mà trụ thần đưa ra "Tám trăm năm nữa, Quách Dã nhất thống thiên hạ. Thần biến mất !"

Đông Cung là noi ở của Đường Tịch, vì sự lạnh nhạt của Hoa Thần mà Đông Cung rất ít giao lưu với bên ngoài. Hoa Thần cũng sợ chư thần sẽ phát hiện ra điều gì đó luôn ngăn cấm Đường Tịch kết giao với chư thần.

 Tì nữ ở Đông Cung cũng không một lòng một dạ. Đa số đều hướng đến Tuyết Cung nơi ở của Thương Khuynh !

Đông Cung lạnh lẽo, chư thần không tới. Tuyết Cung ấm áp, chư thần đều đến thỉnh an hàng ngày !

Một bên yên tĩnh đến đáng sợ, một bên ồn ào náo nhiệt !

Đường Tịch mới đầu còn muốn làm tốt mọi thứ để Hoa Thần để tâm, nhưng từ khi hắn vào ở Đông Cung, Hoa Thần chưa từng đến thăm hắn. Lòng hắn cũng nguội lạnh cái gọi là tình mẫu tử.

Cả ngày đọc sách tu luyện, không rời Đông Cung nửa bước !

Linh Đàm không kìm được đưa tay lên, bàn tay gần chạm đến mảnh vỡ thì mảnh vỡ đó biến mất, một mảnh vỡ khác hiện lên.

Là sinh thần thứ mười bốn của Đường Tịch và Thương Khuynh. Hoả Thần muốn đem Thần Thương Phi Vũ tặng cho Đường Tịch nhưng bị Hoa Thần ngăn lại. Kết quả Phi Vũ thương được tặng cho Thương Khuynh !.

Thủy Thần nhìn thấu sự hụt hẫng trong đáy mắt của Đường Tịch, liền đem Thanh Lạc kiếm tặng cho Đường Tịch. Đường Tịch tuy không thích kiếm, nhưng vì lễ nghi vẫn nhận lấy Thanh Lạc.

Mảnh vỡ cuối cùng hiện lên, Hoả Thần cùng Thủy Thần kề vai tác chiến, kết quả Hoả Thần đại bại bị Ma Tôn Quách Dã đánh trọng thương phải bế quan tu luyện.

Một mảnh vỡ khác, Thủy Thần chiến đấu với Quách Dã, đại chiến khiến Quách Dã bị trọng thương. Thủy Thần hi sinh, ngày hôm đó tất cả nước ở mọi nơi đều kết băng.

 Đường Tịch ngồi đọc sách dưới gốc hoa mai đỏ, cầm chén trà lên, chén trà trong tay liền kết băng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đổ tuyết lớn như tiễn đưa Thủy Thần lần cuối.



Hoả Thần sắc mặt nhợt nhạt, xuất hiện trước mặt Đường Tịch, chỉ tay về phía xa chân trời:

- Đường Tịch, Thủy Thần đi rồi. Quỳ lạy ba cái tiễn Thủy Thần đi.

Đường Tịch chỉ coi đó là nghi thức tiễn đưa một vị thần mà không hề hay biết đó là tiễn đưa phụ thân của hắn.

Những mảnh vỡ kia lần lượt xuất hiện trước mặt Linh Đàm, sau đó thì biến mất không chừa lại dấu vết. Cuối cùng chỉ còn một lối ra sáng chói khiến người ta nhìn không rõ. Linh Đàm tò mò tiến về phía ánh sáng chói mắt kia.

Cảnh tượng trước mắt là sa mạc, gió thổi cát bay mờ ảo. Hoa Thần đang đứng trước một cái cây cổ thụ rất kì lạ. Nơi đây là ranh giới tiên ma.

Hoa Thần lấy ra một hạt giống, dùng linh lực trồng xuống đất, còn nhỏ một giọt máu để nuôi hạt giống đó.

Linh Đàm đứng nhìn thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái trời liền tối. Chớp mắt lần nữa trời đã sáng. Hoa Thần ngày ngày đều tới nuôi hạt giống, dùng nước Dao Trì tưới, nhỏ thêm một giọt máu.

Không biết đã qua mấy năm, hạt giống đó cuối cùng cũng lớn lên, trên cây có một nụ hoa trắng tinh khiết

Cho đến một ngày Hoả Thần cùng Hoa Thần đến đây, Hoả Thần có chút thất vọng nhìn Hoa Thần:

- Sao nàng lại chỉ tu dưỡng ra một đoá hoa

Linh Đàm đứng nghe bọn họ nói chuyện mới biết, Hoa Thần và Hoả Thần biết đại nạn sắp tới, có thể không vượt qua được nên trồng một hạt giống hoa Tức Phù để lại cho Thương Khuynh, mong đoá hoa này sau khi mở linh trí sẽ ở bên, giúp ích cho Thương Khuynh !

Hoa Thần đáp lời của Hoả Thần:

- Dù cho chàng không để ý, nhưng ta vẫn chán ghét Đường Tịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.