Linh Đàm đầu đau như muốn nứt ra, liền nói muốn nghỉ ngơi. Phong Đăng cũng không làm phiền nàng nữa, hắn cũng phải thượng triều.
Linh Đàm cứ cảm thấy bản thân đã quên đi chuyện gì quan trọng.
" Tác giả, có đó không?"
- Ta đây. Cô muốn hỏi cô mất tích một trăm năm là chuyện gì đúng không?
"Phí lời, biết rồi thì mau trả lời ta đi"
- Chỗ ta mới sửa lại được hệ thống, nên có một số chi tiết vẫn chưa được khôi phục. Chỉ có chừng này thông tin.
Trước mặt Linh Đàm hiện lên lúc Linh Đàm ở Thần Giới.
Xem đến đoạn Linh Đàm rơi xuống Vong Xuyên thì màn hình biến mất. Vậy là nàng rơi xuống Vong Xuyên xong tự trôi dạt vào bờ ? Cứ thế là về được ?
Linh Đàm nhìn đoá bỉ ngạn trắng đang đeo trên cổ như một món trang sức, chợt nhớ đến lời của Hoa Thần nhờ.
Linh Đàm liền hạ phàm tìm Thương Khuynh và Nhã Yên.
Kiếp này Thương Khuynh là thái tử, hắn vẫn tên là Thương Khuynh.
Khi Linh Đàm tìm được Thương Khuynh, hắn hiện tại là một cậu nhóc chừng mười tuổi.
Thế nhưng hắn lại đứng trước mộ của mình kiếp trước ? Linh Đàm dùng thuật ẩn thân tiến lại gần.
Một tiểu cô nương ngang tầm tuổi Thương Khuynh, tóc búi hai bên như hai cái bánh bao, vô cùng dễ thương.
Trời đổ tuyết lớn, Thương Khuynh và Nhã Yên đứng trước mộ của mình kiếp trước. Phía sau mỗi người là tùy tùng đi theo che dù cho họ. Thị vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869834/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.