Linh Đàm cười ngọt lắc đầu:
- Không, sao ta có thể xem ngài là không khí được. Phu quân !
Đường Tịch nghe được hai chữ "Phu quân" thốt ra từ miệng nàng, nhất thời khó hiểu. Đưa tay ra sờ thử trán nàng.
- Không có sốt, sao lại ăn nói hàm hồ như vậy.
Linh Đàm nắm lấy bàn tay Đường Tịch, giờ nàng mới ý tay hắn thật đẹp, ngón tay thon dài, trắng mịn mềm mại như tuyết.
- Ta rất ổn. Đường Tịch, ta thích chàng. Muốn gả cho chàng có được không ?
Đường Tịch tim đập loạn nhịp, hắn đứng hình nhìn nàng. Lúc còn ở cấm địa Thiên Linh, hắn từng muốn nói lời này với nàng. Nhưng chẳng có cơ hội. Giờ đây càng không thể, hắn không còn nhiều thời gian nữa. Sau này hắn đi rồi nàng biết phải làm sao !
Đường Tịch rút tay khỏi bàn tay nàng, quay lưng lại phía Linh Đàm. Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí từ chối:
- Linh Đàm Các Chủ thật biết nói đùa. Cả thiên giới này ai chẳng biết người và Tân Thiên Đế lưỡng tình tương duyệt, sớm muộn cũng nên duyên.
Linh Đàm nghe được lời nói châm biếm của Đường Tịch trong lòng nhói lên.
- Không phải, ta và Tiểu Bạch chỉ là bằng hữu. Không có tình cảm nam nữ.
Đường Tịch cảm thấy khí huyết trong người bắt đầu không lưu thông, thân thể này của hắn đoán chừng cũng chỉ cầm cự được bất quá ba tháng.
Linh Vân từ trong bước ra, nhìn thấy Linh Đàm đứng ngoài Vân Khánh Điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869830/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.