Trong lòng Cung Trạch tự cân nhắc một phen: ’ tuy ta không quá cần những thứ này nhưng nếu dùng giấy chuyên dụng thì tác dụng của phù tụ linh sẽ cao hớn một chút. Nhưng không thể cao quá, cái cơ thể này không chịu nổi ’
Cung Trạch tiến tới hỏi Long Biên Thước: Long sư huynh vậy phù chú đạo học ở đâu, ta có thể lấy một ít giấy bút không?
Long Biên Thước bất ngờ: ta không ngờ Cung sư đệ lại có hứng thú với thuật phù chú đó.
Long Biên Thước lên giọng khuyên bảo: Cung Trạch sư đệ, ta nói mà dù thế nào cũng không thể mất niền tin vào cuộc sống được, đạo sư đều là người có kinh nghiệm chắc chắn dạy được cho đệ chút thành tựu sau này chắc chắn không chết đ.ói đâu phù tu đan tu đều rất giàu có…
Cung Trạch thầm than trong lòng:’ mẹ ta cũng không lải nhải nhiều như ngươi’.
Cung Trạch lập tức chuyển hướng Long Biên Thước: Long sư huynh phiền huynh đưa ta tới phù chú phòng.
Long Biên Thước sảng khoái đồng ý: được! Chúng ta đi.
đi bộ một đoạn đã tới nơi học phù chú đạo, lão sư ngồi ngủ gật học trò thì hý hoáy vẽ vẽ, không một tấm phù nào thành công, một đống giấy bị vứt lung tung bên ngoài.
Cung Trạch trong lòng thầm than ’ đám ngu ngốc này đúng là tốn tài nguyên mà, nhưng người chi tài nguyên còn ngu ngốc hơn’. nhưng rất nhanh lại thấy ’ nếu không có tên ngu ngốc chi tài nguyên đó thì bản tôn cũng không ở đây, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-ganh-mon-phai-cong-lung/3569294/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.