Các người lui xuống đi,nhận được lệnh hai người ôm quyền thi lễ hắn rồi lui ra.
Tước Thiên quay lưng thi triển khinh công, lướt gió hướng hoa viên mà đến.
Trương Dạ Yến đang ngồi thả hồn nhìn mây trời, sông nước hửu tình, đứng kế nàng là hai hắc y vệ vóc dáng to khỏe, gương mặt lạnh lùng đến mức nhìn là phát run rẩy.
Xa xa bóng áo trừờng bào trắng đang lướt gió về phía họ,Thanh Uy phát hiện chủ nhân của họ đến, định mở miệng báo với Dạ Yến biết, tay của hắn đưa lên ra hiệu không cho nói, Thanh Uy liền im lặng. Tước Thiên nhẹ nhàng đến bên nàng, hắn cỏi bỏ áo khoác ngoài đang mặc, đắp lên người nàng. Trương Dạ Yến đang thơ thẩn, bổng giật mình vì phát hiện có gì đó đắp lên trên người mình, nàng vội quay ra sau,mặt nàng đối diện là ánh mắt đầy nhu tình của hắn, nàng đứng lên nhìn hắn mắt nàng chớp chớp, thoáng u buồn, rồi lại xoay hướng dòng nước chảy mà nhìn, không nói với hắn lời gi.Tước Thiên biết nàng còn rất giận hắn, nên cử chỉ lúc này rất ôn nhu ôm nàng vào lòng từ phía sau, hắn ngửi mùi hương trên người nàng, vì nàng cột tóc cao,nên để lộ ra phần cổ trắng mịn màng, làm cho hắn say mê quyến luyến.Tước thiên nhẹ nhàng lên tiếng nói nàng chưa khỏe hẳn sao lại ra đây? Ngoài này gió lớn lỡ nàng nhiễm lạnh thì ta biết phải làm sao?Trương Dạ Yến nghe hắn nói, nhưng không muốn trả lời hắn, cứ để mặc cho hắn ôm mình, Tước Thiên lại nói, ta thật sự xin lỗi nàng,“ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-qua-gap-chan-tinh/868380/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.