Tứớc Thiên vòng tay ôm nàng nói, ta yêu nàng chỉ có nàng thôi.
Một khắc hạnh phúc này, nếu phải đổi cả tính mạng để có thì hắn cũng bằng lòng, không gì sánh được với chuyện cùng người mình yêu thương sống đến bạc đầu Tứớc Thiên nghĩ, hắn cứ mãi ôm nàng và suy nghĩ miên man, không hay người trong lòng đã an ổn ngủ ngon từ lúc nào, Tứớc Thiên nhìn xuống thấy nàng ngủ say,vội nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường cho nàng an ổn ngủ.cốc... cốc.. cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp đó là lời của hắc y vệ,“ Chủ nhân hoàng thượng giá lâm tướng phủ “ Ừ ta ra ngây hắn trả lời, đắp chăn cho nàng cẩn thận, hôn nhẹ lên trán nàng, giờ đây hắn khoan thai ra khoi sương phòng, ra khỏi phòng hai hắc y đang đứng gác, hắn dừng lại giọng nói trầm ấm nói, bảo vệ phu nhân của ta cẩn thận không được phép rời khỏi nàng, hai hắc y vệ cuối đầu hành lễ cùng lên tiếng đáp, da chúng thuộc hạ tuân lệnh, ừ!...hắn gật đầu va quay lưng đi về hướng phòng khách.
Tại phòng khách tướng phủ, một nam nhân thân mặc trường bào màu vàng kim,tóc búi cao cột bằng một dây lụa có kết những vien ngọc quý, gương mặt khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao, mắt phượng dài to nhìn rạng rỡ, đôi môi mỏng hút hồn người, Vĩnh Phúc tay cầm một cây quạt được vẻ hình rồng bay thật uy nghiêm.
Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế Tứớc Thiên dập đầu hành lễ, biểu đệ miễn lễ,mấy hôm rồi không thấy biểu đệ vào chầu,hỏi thái giám mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-qua-gap-chan-tinh/249168/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.