Chương trước
Chương sau
Thật ra, hôm nay Ân Phượng Trạm không có về quá muộn. Nhưng vừa vào cửa đã không thấy bóng dáng Nhiếp Cẩn Huyên đâu, chỉ có Tiểu Tú canh giữ trong phòng, vì thế hai mày Ân Phượng Trạm lập tức nhíu chặt, sau đó vừa đi ra sau bình phong đổi áo, vừa thấp giọng hỏi.
"Vương phi đâu?"
"Bẩm Vương gia, Vương phi đi thỉnh an Trương Quý Phi cùng với Nhị tiểu thư.
Một mình ở trong phòng với Ân Phượng Trạm, Tiểu Tú vốn đã nhát gan nay lại không khỏi khẩn trương hơn.
Mà nghe Tiểu Tú nói Nhiếp Cẩn Huyên đi qua chỗ của Trương Qúy Phi, hai mày Ân Phượng Trạm khẽ động, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi đổi quần áo xong, liền thanh nhàn đi ra ngồi xuống cạnh bàn.
Tiểu Tú thấy thế vội vàng rót trà, cung kính đưa đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Vương, Vương gia, mời ngài uống trà."
Thanh âm của Tiểu Tú có chút run rẩy, nghe vậy, Ân Phượng Trạm cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm chén trà lên, uống một ngụm. Lúc này, nháy mắt đáy mắt Tiểu Tú hiện lên tia sáng, sau đó tiếp tục run rẩy nói.
"Vương gia, Vương gia, Vương phi đã đi được một lúc, nô tỳ, nô tỳ đi ra ngoài bẩm báo với vương phi, để Vương phi nhanh chóng trở về."
Đối diện với Ân Phượng Trạm, lúc nào Tiểu Tú cũng cảm thấy sợ hãi. Mà nghe Tiểu Tú nói vậy, Ân Phượng Trạm cũng không mở miệng, chỉ ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay với Tiểu Tú.
Nhìn thấy hành động của Ân Phượng Trạm, Tiểu Tú vội vàng khom người hành lễ, sau đó chạy nhanh như bay ra ngoài.
...
Theo như kế hoạch, sau khi Ân Phượng Trạm vừa uống trà xong, Tiểu Tú liền tìm cớ chạy ra ngoài tìm Nhiếp Cẩn Huyên. Nhưng Tiểu Tú nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, nàng ta vừa mới rời đi không lâu, liền có một thân ảnh yểu điệu thừa dịp màn đêm buông xuống, lẳng lặng đi tới trước cửa phòng của Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm.
"Xin hỏi Thần Vương điện hạ có trong phòng không?"
Thanh âm kia vừa nhu mì vừa lộ ra vài phần vũ mị. Mà nghe thấy có người tìm mình, Ân Phượng Trạm đang ngồi trong phòng không khỏi nhíu mày.
"Ai?"
Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, nhưng qua một hồi lâu bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Tình hình này, khiến hay mày Ân Phượng Trạm không khỏi cau chặt hơn. Nhưng thời điểm Ân Phượng Trạm muốn mở miệng truy hỏi thì bỗng nhiên lại có âm thanh mở cửa vang lên, tiếp theo liền chỉ thấy người kia cất bước đi vào.
Tức khắc, biểu tình trên mặt Ân Phượng Trạm liền ngưng đọng, quay đầu nhìn về phía cửa. Khi bóng dáng người kia hiện rõ trong mắt, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
"Có việc?"
Thì ra, người vừa đi vào không ai xa lạ chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên.
....
(*)Xuất kì bất ý: Là một câu nói trong binh pháp của Tôn Tử (孫子). Câu đầy đủ là "Công kì vô bị, xuất kì bất ý" ( 攻其無備, 出其不意 ) tức là đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. Sau dùng "xuất kì bất ý" (出其不意)chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.