Chương trước
Chương sau
Nhiếp Cẩn Huyên mới nói được nửa câu đã bị Ân Phượng Trạm đánh gãy. Mà lúc này, nàng không có tức giận chỉ hơi khó hiểu một chút, nhưng nháy mắt liền minh bạch.
Đúng vậy, bình rượu này là do Cao Tài Dung đích thân mang đến. Nếu tối nay bọn họ không uống hết nhất định sẽ khiến cho Thuận Thừa Đế càng nghi ngờ hơn.
Nhưng hiện tại, miệng vết thương của Ân Phượng Trạm vừa mới xử lý tốt, không thể tháo ra rồi băng bó lại! Hay là đem rượu đổ đi?! Nhưng nếu Thuận Thừa Đế điều tra thì ngày mai nhất định sẽ kiếm cớ phái người lại đây...
Không được!!! Đổ đi khẳng định không được, cũng không thể dùng, với tình trạng hiện tại của Ân Phượng Trạm, tuyệt đối không thể động vào rượu...
Chỉ còn một cách duy nhất...
Đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay Ân Phượng Trạm.
"Muốn uống cũng là ta uống, ngươi ngồi yên cho ta!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ phản ứng của Ân Phượng Trạm, trực tiếp một hơi uống cạn, sau đó duỗi tay không nói lời nào, uống hết bình nữ nhi hồng mà Cao Tài Dung đưa đến.
...
Ngự Trân Phường là địa phương chuyên môn cung cấp rượu cho Hoàng cung. Vì thế, phàm là rượu xuất xứ từ Ngự Trân Phường đều thuộc loại thượng hạng, là rượu ngon trân phẩm, hiếm có khó tìm.
Hương thơm nhè nhẹ, nồng nàn không quá gắt. Nhưng những loại rượu thượng hạng này lại có một điểm đặc biệt, đó chính là tác dụng chậm nhưng rất lớn, người có tửu lượng kém chỉ cần uống ngụm nhỏ cũng có thể say.
Cho nên chờ Nhiếp Cẩn Huyên uống hết một bình nữ nhi hồng liền say bí tỉ!
Trời đất quay cuồng cuồng, không nhìn rõ đâu là đâu, nhưng lý trí của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn còn tỉnh táo, vì thế, hơi dùng sức lắc đầu vài cái, đặt chén rượu trong tay lên bàn, loạng choạng xoay người đi đến góc giường... Bất quá, người tính không bằng trời tính, cả người nàng lúc này không còn chút sức lực, vừa động đã ngã vào trong lòng Ân Phượng Trạm.
"Ách...Không! Không, không cần đỡ ta, ta, ta không có việc gì..."
Nhiếp Cẩn Huyên muốn làm mình thanh tỉnh, dứt lời, liền duỗi tay đẩy Ân Phượng Trạm ra...Nhưng sau đó lại ngã xuống.
Đầu óc nàng quay cuồng, không nhìn ra trời trăng mây gió, cũng chẳng hướng nào là hướng đông, hướng nào là hướng tây.
Thấy nàng đã say mà còn nháo loạn, vẻ mặt không chút biểu tình của Ân Phượng Trạm hơi hơi thay đổi, hai mắt giật giật, duỗi tay ôm nàng vào ngực.
Tư thế này khiến Nhiếp Cẩn Huyên rất thoải mái, nàng nhịn không được đưa mặt cọ a cọ a vào lòng ngực Ân Phượng Trạm, sau đó bỗng nhiên vùng dậy, nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm đã ôm chặt nàng, không cho nàng động đậy, đồng thời cánh tay còn lại nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn.
"Nói cho bổn vương biết, ngươi là ai?"
"A? Ta là ai... Ta, ta là Nhiếp Cẩn, Nhiếp Cẩn Huyên..."
Vì quá say nên khi nói chuyện giọng nói của Nhiếp Cẩn Huyên cũng mang theo men rượu, ấp a ấp úng mới nói được một câu.
Nghe thấy nàng trả lời, hai mắt Ân Phượng Trạm tối lại, rồi hỏi tiếp.
"Bổn vương biết ngươi không phải Nhiếp Cẩn Huyên, cho nên, nói cho bổn vương, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta...Ta là ai...Ta chính là Nhiếp, Nhiếp Cẩn Huyên..."
"Vậy ngươi thử giải thích xem, tại sao lại biết nghiệm thi?"
Ân Phượng Trạm tiếp tục truy vấn, mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đã nhắm chặt hai mắt, nỉ non lên tiếng.
"Nghiệm thi a... Học qua..."
"Ai dạy?"
"Ân Phượng Trạm nói là do Mạnh Hiển..."
"Vậy người thật sự dạy ngươi là ai?"
"Ân...Ở trường học..."
Thời điểm miệng nàng thốt ra hai chữ "trường học", ánh mắt Ân Phượng Trạm lập tức lóe sáng.
"Trường học... là cái gì?"
"...."
Ân Phượng Trạm nhẹ nhàng hỏi, nhưng đợi qua hồi lâu vẫn không nghe Nhiếp Cẩn Huyên trả lời, nhìn xuống người trong lòng mình mới phát hiện nàng đã ngủ mất tiêu rồi!
Lúc này, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn dựa vào mình mà ngủ, cảm giác được hơi thở tràn đầy men say của nàng, Ân Phượng Trạm không nhịn được liếm môi một cái, sau đó đứng dậy, ôm Nhiếp Cẩn Huyên lên giường, lấy chăn đắp lên người nàng.
Động tác của hắn không tính là ôn nhu nhưng rất nhẹ nhàng.
Sau khi làm xong hết thảy còn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhiếp Cẩn Huyên. Đúng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi di chuyển thân mình, xoay người một cái, khoảng cách giữa hai người liền xích lại, khuôn mặt trắng bóng kia ẩn ẩn hiện hiện dưới mí mắt, làm Ân Phượng Trạm nhịn không được, duỗi tay xoa xoa vài cái...
"Nhiếp Cẩn Huyên... Ta có thể tin tưởng ngươi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.