Nhiếp Cẩn Huyên nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người vào phòng lúc này lại là Ân Phượng Trạm chứ không phải Tiểu Tú.
Vì thế nàng hơi sửng sốt, thời điểm định ngồi dậy lại dừng một chút.
"....Cái gì, có chuyện gì?"
Nghiêng người đưa lưng về phía bên ngoài, Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng mở miệng, đồng thời trong lòng không khỏi nổi lên tia khẩn trương, lúc nói chuyện cũng ấp a ấp úng hơn ngày thường.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy ảo não không thôi.
Còn về phía Ân Phượng Trạm, không biết từ lúc nào hắn đã lẳng lặng đi đến mép giường.
Nghe thấy giọng điệu truy vấn của Nhiếp Cẩn Huyên, hai mày hắn hơi nhíu lại, sau đó mới mở miệng nói.
"Có người chết!"
Vẫn cách nói ngắn gọn như lúc trước, vẫn là giọng điệu lạnh băng không chút cảm xúc, nhưng vừa nghe có án mạng xảy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức khẩn trương, sự thẹn thùng ban nãy cũng biến mất, hai tay chống lên giường, đỡ cả người dậy, nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang đứng.
"Xảy ra chuyện gì? Ai chết?"
"Có người phát hiện một khối thi thể chết trôi ở Bích trì trong rừng phong tím."
"Phát hiện ở Bích trì? Chẳng lẽ người chết là người hoàng tộc?"
Rừng phong tím là lâm viên thuộc quản lý của hoàng gia, bốn phía đều có cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt. Hơn nữa, hiện tại đang diễn ra tế xuân, Thuận Thừa đế đích thân ngự giá đến đây, chung quanh càng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Mà hiện tại lại phát hiện thi thể bị chết trôi trong bích trì, nếu người chết không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-phap-y-vuong-phi/1587761/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.