Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Ân Phượng Hiên tràn đầy kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn phục hồi lại tinh thần, tiếp theo liền quay đầu hướng Ân Phượng Trạm kêu lớn.
"Tứ ca! Tuyệt đối là do tên Ân Phượng Cẩm hỗn đản kia hạ độc, đúng rồi ly rượu kia vốn là muốn kính tứ ca huynh, nếu không phải bị nữ nhân này ngăn lại, hiện tại người nằm ở đây chính là tứ ca nha!"
Ân Phượng Hiên càng nói càng cảm thấy tức giận, mà nói tới đây, liền nhịn không được hung hăng đập một cái lên bàn.
"Hừ! Đệ biết trước tên hỗn đản kia không có ý tốt mà, không được, đệ muốn đi tìm hắn tính sổ."
Dứt lời, Ân Phượng Hiên liền xoay người hướng về phía cửa bước nhanh ra ngoài. Thấy tình hình này, Trương Quý Phi lập tức giương giọng quát lớn.
"Ngươi đứng lại cho bổn cung!"
"Nhưng mẫu phi...."
"Không nhưng nhị gì hết! Hiện tại việc mấu chốt nhất không phải tìm ra hung thủ mà là giữ được mệnh của tứ tẩu ngươi."
Trước mặt mọi người, Trương Quý Phi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu nói ra đều vô cùng nghiêm khắc, không để người khác phản kháng. Mà vừa nghe lời này, tuy rằng Ân Phượng Hiên còn muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Mà chờ Ân Phượng Hiên bên này im lặng, Trương Quý Phi mới quay đầu, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, tiếp tục hỏi Chu Thái Y.
"Vậy xin hỏi Chu Thái Y, không biết tình hình hiện tại của Cẩn Huyên ra sao?"
"Quý phi nương nương yên tâm, bởi vì phát hiện kịp thời, cho nên cũng không còn lo ngại, thần đã khai phương thuốc cho Thần Vương phi, chỉ cần uống vài ngày, nhất định sẽ khôi phục không!"
Chu Thái Y chậm rãi nói, dứt lời liền khom mình hành lễ với Trương Quý Phi cùng Ân Phượng Trạm, sau đó liền trực tiếp lui ra ngoài. Mà chờ Chu Thái Y rời khỏi, Trương Quý Phi mới nhẹ nhàng thở ra.
"Được rồi, nếu Cẩn Huyên đã không có việc gì đáng ngại, vậy mọi người cũng lui ra bên ngoài trước đi, ai về phòng người nấy."
Dứt lời, Trương Quý Phi liền đứng dậy, sau đó kéo tay Nhiếp Cẩn Huệ đang đứng bên cạnh mình.
"Cẩn Huệ a, hiện tại muội muội ngươi bị như vậy, người khác bổn cung cũng không yên tâm, cho nên đành phải phiền ngươi chịu khổ chiếu cố nàng một thời gian."
"Vâng, Quý Phi nương nương yên tâm, chuyện này không cần Quý phi nương nương nhắc, Cẩn Huệ cũng hiểu rõ."
"Ân, vậy thì tốt!"
Vỗ nhẹ tay Nhiếp Cẩn Huệ hai cái, sau đó Trương Quý Phi liền xoay người, nhìn về phía huynh đệ hai người Ân Phượng Trạm cùng Ân Phượng Hiên.
"Được rồi, nơi này giao cho Cẩn Huệ đi. Trạm Nhi, Hiên Nhi, hai người các con đi theo bổn cung."
Dứt lời, Trương Quý Phi cũng không đợi Ân Phượng Trạm cùng Ân Phượng Hiên nói thêm gì, liền cất bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.