Chương trước
Chương sau
Vinh Hinh Uyển cháy lớn, Lan Tài Tử chết thảm... Một đêm này xảy ra không biết bao nhiêu sự tình, nhưng theo như Nhiếp Cẩn Huyên thấy, tất cả mọi chuyện chỉ có một mục đích, đó chính là hãm hại Trương Quý Phi!
Tuy rằng trước mắt có Tôn Tài Nhân làm nhân chứng, lệnh bài làm vật chứng, cùng với Chu Đức Hưng tự mình chỉ ra và xác nhận, thậm chí còn có chứng cứ phạm tội rõ ràng nhưng chỉ cần tinh tế liên kết mọi chuyện lại, không khó để phát hiện, trong đó có trăm ngàn chỗ hở!
Tỷ như điểm thứ nhất: Đồng dạng đều ở Vinh Hinh Uyển, nhưng vì cái gì Lan Tài Tử bị thiêu chết, ngay cả một tia hy vọng cũng không có mà Tôn Tài Nhân một cọng tóc cũng không bị tổn hại, thậm chí Tôn Tài Nhân không những được cứu ra, còn nhìn thấy hung thủ phóng hỏa!
Điểm thứ hai: Mặc kệ là Chu Đức Hưng có bị Trương Quý Phi sai sử hay không, vẫn là chính hắn tự mình đến Vinh Hinh Uyển phóng hỏa, sau đó diệt trừ Lan Tài Tử... Cũng mặc kệ là trường hợp nào, chẳng lẽ Chu Đức Hưng không biết, để làm ra sự tình này phải che mặt hoặc che dấu thân phận sao?! Nhưng Chu Đức Hưng chính là cả gan làm loạn, không những không che dấu thân phận, ngược lại còn để người khác thấy được gương mặt của mình... Không lẽ Chu Đức Hưng là người có đầu óc đơn giản? Nhưng nếu Chu Đức Hưng là người thành thật, tại sao có thể sống trong hậu cung nội viện đầy âm mưu đến bây giờ?!
Điểm nghi vấn thứ ba là: Lệnh bài làm chứng kia vừa xuất hiện liền khiến Chu Đức Hưng phải cúi đầu nhận tội! Tuy rằng đó là lệnh bài của Vĩnh Tin cung, nhưng đồ vật trong hậu cung... Nói cách khác, lệnh bài không phải là đồ vật bí mật gì, mà cũng có thể lệnh bài kia là giả thì sao! Đồng thời, càng làm cho người khác không nghĩ đến chính là, vì cái gì lệnh bài trên người Chu Đức Hưng lại trùng hợp bị rơi, rồi trùng hợp bị Tôn Tài Nhân nhặt được?!
Đồng thời, ngoài những điểm trên, càng quan trọng hơn chính là, Chu Tài Nhân đã ở Vĩnh Tin Cung tám năm, vì sao sẽ dễ dàng phản bội Trương Quý Phi?! Mà nếu thủ hạ của Trương Quý Phi là người như vậy, thì làm sao Trương Quý Phi có thể ngồi lên vị trí nhất phẩm Quý Phi, dưới một người trên vạn người ở hậu cung?! Nếu là thế thật, thì nàng đã sớm chết dưới thủ đoạn ác độc của các phi tần khác rồi!
Nhìn bên ngoài có thể thấy Trương Quý Phi hiền lành, nhưng nhất định không phải là người ngu ngốc!
Cho nên, mọi chuyện đêm nay xảy ra hết thảy đều là trò khôi hài. Chỉ là trò khôi hài là quá mức tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức cướp đi sinh mạng của một người, mục đích cuối cùng chỉ là đảo lộn vị trí của một nữ nhân trong hậu cung!
Chuyện như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hiểu rõ nhưng cũng bất lực. Cho nên lúc mọi người đang điều tra manh mối, Nhiếp Cẩn Huyên luôn âm thầm quan sát mọi tình huống, đồng thời hồi tưởng đến sự tình ban ngày.
Hôm nay thời điểm ở Vĩnh Tin Cung, Nhiếp Cẩn Huyên đối với hai người Tôn Tài Nhân và Lan Tài Tử có chút ấn tượng. Bởi vì sinh thần của Trương Quý Phi, trong cung có rất nhiều vị phi tần phái người hoặc là tự mình mang lễ vật đến tặng, mà hai người Tôn Tài Nhân là tự mình mang đến. Lúc ấy, Nhiếp Cẩn Huyên nhớ rõ, Lan Tài Tử kia xác thật rất kiêu ngạo, bất quá chỉ là một tài tử nhỏ nhoi, lời nói lại mang theo vài tia hàm ý, mà Tôn Tài Nhân thì ngược lại, là một nữ nhân an tĩnh, nho nhã, ban đầu còn hỏi thăm vài câu, sau đó vẫn luôn ở một bên không nói gì.
Bởi vậy, nói Lan Tài Tử cùng Trương Quý Phi bất hòa, thậm chí nói Trương Quý Phi bề ngoài đối với Lan Tài Tử luôn là bộ dáng ôn hòa nhưng thực tế trong lòng lại ghi hận Lan Tài Tử thì còn có khả năng, nhưng chỉ bằng việc này mà nói Trương Quý Phi phóng hỏa giết người, thì quá mức gượng ép đi! Hơn nữa, bỏ qua một bên việc Lan Tài Tử đã chết, còn một vị Tôn Tài Nhân khác càng làm cho người khác không thể nghĩ tới. Rốt cuộc, vào ban ngày Nhiếp Cẩn Huyên từng quan sát đánh giá Tôn Tài Nhân một lần, nàng hẳn là một vị tiểu thư tri thư đạt lý, văn tĩnh lại thanh nhã. Nhưng trước mắt nàng ta lại một mực chắc chắn Trương Quý Phi phóng hỏa giết người, phương diện này tất nhiên là có vấn đề!
Nhưng Tôn Tài Nhân cũng không phải là người dễ dàng bị người ta sai sử, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng vừa rồi hung hăng chỉ ra hung thủ, không hề giống đang làm bộ, nói cách khác, Tôn Tài Nhân hẳn không có nói dối, nàng thật sự cho rằng hung thủ là Trương Quý Phi! Mà nếu nói như thế, vậy Nhiếp Cẩn Huyên liền lớn mật giả thiết, đó chính là Tôn Tài Nhân thật sự thấy được mặt của Chu Đức Hưng, mà lúc sau nàng cũng thật sự nhặt được lệnh bài, bất quá đó chỉ là cái cớ giúp cho Tôn Tài Nhân thêm dũng khí chỉ ra hung thủ, cũng là để lúc sau khiến Chu Đức Hưng cung khai!
Mà Tôn Tài Nhân không nói dối, thì chính là Chu Đức Hưng đang nói dối! Tuy rằng hắn đã ở Vĩnh Tin Cung tám năm, nhưng thế sự vô thường, nhân tâm khó dò, cho nên thời gian dài hay ngắn cũng không thể chính minh hắn nhất định sẽ không phản bội Trương Quý Phi.
Cứ như vậy sự tình liền rõ ràng, đây chính là trước thanh thiên bạch nhật, trực tiếp hãm hại! Có người xui khiến Chu Đức Hưng phản bội Trương Quý Phi, sau đó tạo nên vở kịch đêm nay. Mà tuy rằng đây là trực tiếp hãm hại, thậm chí có trăm ngàn chỗ hở, khá vậy không thể không thừa nhận, có đôi khi sự tình càng đơn giản, càng khó nói rõ!
Suy nghĩ một hồi, Nhiếp Cẩn Huyên tự nhiên minh bạch, đương nhiên Trương Quý Phi cũng hiểu rõ. Cho nên, từ lúc bắt đầu Trương Quý Phi liền không nói chuyện. Bởi vì một khi nàng mở miệng, lúc sau càng thêm khó vãn hồi. Thậm chí tới cuối cùng còn thản nhiên yêu cầu Đoạn Hoàng Hậu thỉnh Thuận Thừa Đế tự mình điều tra! Bởi vì ở trong cung đã hơn hai mươi năm, Trương Quý Phi biết, âm mưu đơn giản như vậy, Thuận Thừa Đế tự nhiên nhìn qua liền nhận ra, mà đối với thị phi trong hậu cung mà nói, kỳ thật ai sai ai đúng không quan trọng, quan trọng nhất là tâm tư của Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng để ý ngươi, như vậy liền tính ngươi có phạm vào đại tội, vẫn có thể bình an, không có việc gì. Tương phản, liền tính ngươi vô tội, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng muốn ngươi chết, liền có trăm ngàn lý do khiến ngươi không thể sống qua ngày mai!
Cho nên, Trương Quý Phi liền đem hy vọng đặt lên người Thuận Thừa Đế. Bởi vậy không thể không nói, Trương Quý Phi tuyệt đối là một nữ nhân khôn khéo không thể khôn khéo hơn. Đương nhiên Thuận Thừa Đế cũng thực nể mặt Trương Quý Ph, không có trực tiếp chất vấn nàng trước mặt mọi người, nhưng đồng thời, một câu lúc sau tự mình điều tra, cũng làm cho Trương Qúy Phi phải lo lắng.
Tâm tư Đế vương không ai hiểu thấu. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên thấy, Thuận Thừa Đế càng đem chuyện này xử lý bí mật càng đối với Trương Quý Phi bất lợi. Cho nên, lúc Nhiếp Cẩn Huyên nhìn thấy Trương Quý Phi định mở, mà không biết nên mở miệng nói như thế nào, nàng liền không hề sợ hãi đứng dậy.
...
Vinh Hinh Uyển to như vậy lại lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người bị câu nói của Nhiếp Cẩn Huyên dọa sợ, ngay cả Trương Quý Phi từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, nay cũng không khỏi ngẩn người.
Mà lúc này, nghe được thanh âm của nữ tử vang lên, Thuận Thừa Đế đã đi đến trước cửa Vinh Hinh Uyển lại không nhịn được dừng bước chân, xoay người sau đó hai hàng lông mày nhăn lại.
"Ngươi là ai?"
Trong lời nói mang theo sự uy nghiêm của bậc đế vương, mà khi nói chuyện, Thuận Thừa Đế không khỏi híp mắt đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên vừa từ trong đám người bước ra. Mà lúc này, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên lại không hề sợ hãi, tiến lên cung kính cúi người hành lễ, đồng thời lên tiếng.
"Thần tức Nhiếp Cẩn Huyên tham kiến Hoàng Thượng."
* thần tức: đây là xưng hô giữa thê tử của con trai hoàng đế vs hoàng đế.
* Lão tứ gia: thê tử của nhi tử thứ tư của hoàng đế.
"Ngươi là... Lão tứ gia?"
Nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói, Thuận Thừa Đế hơi sửng sốt, theo sau thấp giọng hỏi lại. Đồng thời đáy mắt chợt lóe.
"Vâng, đúng là thần tức."
"Nếu là thê tử của lão tứ, như thế nào lại ở chỗ này?"
Sắc mặt Thuận Thừa Đế âm trầm, không rõ tâm tình. Nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên chuẩn bị mở miệng giải thích, Trương Quý Phi ở bên cạnh đã giành trước trả lời.
"Hoàng Thượng, ngày hôm qua là sinh thần của thần thiếp, Trạm Nhi cùng Hiên Nhi lại đây, thần thiếp thấy đứa nhỏ Cẩn Huyên này ngoan ngoãn lại dễ thương, cho nên đề nghị nàng lưu lại Vĩnh Tin cung một đêm để bồi thần thiếp, chuyện này không có thông tri với Hoàng Thượng còn thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi."
Nhiếp Cẩn Huyên không rõ vì cái gì lúc này Trương Quý Phi lại bỗng nhiên đứng ra giúp mình giải thích. Cũng mặc kệ là như thế nào, hiện tại Trương Quý Phi đã nói như vậy, nàng cũng không cần nói thêm cái gì nữa. Mà lúc này nghe vậy, Thuận Thừa Đế chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó lại đem tầm mắt dừng trên người Nhiếp Cẩn Huyên.
"Vừa rồi, ngươi kêu trẫm là có chuyện gì?"
Thuận Thừa Đế không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng. Nghe vậy Trương Quý Phi cũng không khỏi quay đầu liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, mà Nhiếp Cẩn Huyên cũng không chút do dự nói.
"Bẩm Hoàng Thượng, thần tức vừa rồi mạo muội mở miệng, chỉ vì một điều, đó chính là thần tức cho rằng Qúy phi nương nương là bị người khác hãm hại!"
Biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn vô cùng bình tĩnh. Nhưng lời nàng nói ra lại tức khắc làm mọi người ở đây cả kinh!
....
Chương này thật ra chỉ có một chương, nhưng vì quá dài lại do thời gian, nên mình sẽ chia ra làm ba chương nha.
Chương 69: Tra ra manh mối
Chương 70: Hỏi cung yêu cầu khám nghiệm!
Chương 71: Chứng minh trong sạch!
Dù không thích số lẻ cho lắm!....
Tạm biệt! Ngủ ngon nhé mọi người! Vừa đúng tới được hơn 2000 chữ luôn, mai gặp lại nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.