Chương trước
Chương sau
Tối hôm qua trong phủ đã xảy ra án mạng, Tiền Ngũ Túc là một hạ nhân ở hậu viện đã bị người khác từ phía sau vặn gãy cổ mà chết. Theo trạng thái tử vong của người chết mà suy đoán, lực tay của hung thủ phi thường đại, người bình thường nhất định không thể nào đạt được. Hơn nữa, hung thủ rất có khả năng là một người thuận tay trái!
Vừa nhìn chằm chằm vào Kiều Diên Nhi, vẻ mặt của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng nghiêm túc, mở miệng. Nghe vậy, Kiều Diên Nhi đang ngồi trên mặt đất đột nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức phản bác nói.
"Tiểu, Tiểu Như đúng thật là thuận tay trái, nhưng ngươi cũng không thể khẳng định hung thủ là Tiểu Như a... Nói nữa, hung thủ không phải là người bình thường, nhưng các ngươi thử nhìn xem, Tiểu Như chỉ là một cô nương tầm thường, nàng như thế nào có thể vặn gãy cổ của một nam nhân cơ chứ?"
Kiều Diên Nhi cố gắng cãi lý, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên cũng chỉ lạnh lùng cười một cái.
"Đúng là không thể khẳng định Tiểu Như chính là hung thủ, cho nên vừa rồi Cố tổng quản mới đưa mọi người thuận tay trái ở trong phủ tìm lại đây! Đến nỗi, ngươi nói Tiểu Như liễu yếu đào tơ, chỉ là một cô nương tầm thường... A, vậy ta hỏi ngươi, đây là cái gì?"
Nói, Nhiếp Cẩn Huyên buông tay Tiểu Như ra, nhưng trong phút chốc lại bắt lấy lòng bàn tay của nàng, cấp mọi người cùng Kiều Diên Nhi xem qua một lượt.
"Tiểu Như chỉ là một nha hoàn, ngày thường đều phải làm việc nên trên tay có vết chai là chuyện bình thường. Nhưng ngươi nhìn xem, vết chai của Tiểu Như lớn tới mức nào?! Đối! Mọi người đều thấy được đi, vết chai trên bàn tay trái của Tiểu Như đều rất nhiều a, nhưng ngươi nhìn bốn người còn lại đi, ai có vết chai nhiều và lớn như của nàng a?"
Sau khi đem lòng bàn tay của Tiểu Như mở ra, làm cho mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp buông tay Tiểu Như ra, rồi đi đến trước mặt Kiều Diên Nhi.
"Cho nên nói, Kiều Diên Nhi, Tiểu Như căn bản không phải là cô nương liễu yếu đào tơ gì cả, mà là một cao thủ võ công cao cường! Mà vết chai trên bàn tay nàng là do nàng thường xuyên tập luyện binh khí mà có. Bởi vậy, việc Tiểu Như có thể dễ dàng đem cổ của Tiền Ngũ Túc bẻ gãy chẳng có gì là kì lạ cả,... Không, hoặc là nói, ở trong năm người này, cũng chỉ một mình Tiểu Như có năng lực này!"
"Hơn nữa, lúc người chết bị hại, là bị người ở phía sau che lại miệng mũi, phòng ngừa hắn phát ra tiếng động, sau đó mới nháy mắt vặn gãy cổ của hắn. Bởi vậy, căn cứ theo dấu vết còn lưu lại trên mặt người chết, có thể đoán được, kích thước bàn tay của hung thủ khá nhỏ, hoặc là nói, rất có thể là một nữ nhân."
"Mà ở trong năm người kia, trừ bỏ hai người là người ở, còn lại đều là nha hoàn, nhưng trong đó cũng chỉ có Tiểu Như là có hiềm nghi lớn nhất! Hơn nữa, có một việc, ta không có cùng bất cứ kẻ nào nhắc tới, đó chính là, ta ở trên móng tay phải của người chết Tiền Ngũ Túc phát hiện có vết máu rất nhỏ, chắc hẳn lúc Tiền Ngũ Túc bị sát hại, đã duỗi tay làm hung thủ bị thương. Mà vừa vặn, mu bàn tay của Tiểu Như cũng có vết thương, không lẽ tất cả đều là ngẫu nhiên, Kiều Diên Nhi, ngươi thử nói xem, ngươi cảm thấy đó là trùng hợp hay là ngẫu nhiên đây?!"
Nhiếp Cẩn Huyên từ trên cao rũ mắt xuống nhìn Kiều Diên Nhi, cả người nàng đều lộ ra vẻ bình tĩnh lại vô cùng kiên định khiến người khác không thể nào cãi lại. Mà lúc này, Kiều Diên Nhi như cũ vẫn còn quỳ trên mặt đất, nhưng mặt đã không còn chút máu, đôi môi run rẩy, hai mắt kinh sợ, không thể thốt lên một chữ.
"Kiều Diên Nhi, ngươi hẳn là biết rõ hết thảy mọi chuyện đi! Cho nên, mới vừa rồi, ngươi mới có thể nói dối để người khác không thể hoài nghi Tiểu Như. Chỉ là ngươi không thể ngờ được, ngược lại lời nói dối của ngươi đã làm lộ ra sơ hở!"
Nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên hơi dừng lại một chút, tiếp theo nháy mắt liền hiện lên một tia châm chọc.
"Như vậy, Kiều Diên Nhi, hiện tại ngươi còn có thể nói được cái gì nữa?"
.....
Không người nào nghĩ được, một cô nương vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời lại còn trẻ con như Tiểu Như lại là hung thủ trong nháy mắt có thể lạnh lùng cướp đi tính mạng của người khác, đồng thời cũng chưa từng nghĩ, Kiều Diên Nhi - chủ tử của nàng, lại biết rõ nội tình!
Sân viện rộng như vậy lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch. Mà lúc này, nhìn sắc mặt của Kiều Diên Nhi trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng mất hồn, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi mím môi, sau đó liền giương mắt nhìn về phía Ân Phượng Trạm, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một câu nào... Đến lúc này, bỗng nhiên, sau lưng nàng lại truyền đến một trận cười.
"Ha hả..."
Tiếng cười kia có thể nói vô cùng nhỏ, nhưng lại âm trầm làm lòng người ớn lạnh. Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên theo bản năng định quay đầu lại, nhưng còn không đợi nàng hiểu rõ tình huống, đã bị người khác bóp chặt cổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.