Chương trước
Chương sau
Ngữ khí bình đạm, biểu tình không chút sao động, Nhiếp Cẩn Huyên không vội không bực, chậm rãi mở miệng nhưng mỗi một chữ nói ra đều khiến Ân Phượng Hiên trợn mắt há hốc mồm. Đương nhiên, Nhiếp Cẩn Huyên nói 'người nào đó', trừ bỏ Ân Phượng Hiên, tự nhiên còn bao gồm cả Ân Phượng Trạm. Cho nên, chờ bên này Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói xong, sắc mặt Ân Phượng Trạm liền trầm xuống:
"Nói như vậy, ngươi đang quản giáo hạ nhân? Nhưng bổn vương hẳn đã nói với ngươi quản gia của Thần Vương phủ không phải là ngươi!"
"Đúng vậy, tuy quản sự của Thần Vương phủ là Hàn Trắc phi nhưng Vương gia cũng đừng quên, cho dù hiện tại Hàn trắc phi đang coi quản viện phủ thì chính thê của ngài, Thần Vương phi được Hoàng Thượng tứ hôn như cũ vẫn là Nhiếp Cẩn Huyên ta mà không phải nàng - Hàn Lạc Tuyết!"
Trước mặt mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên không nể mặt ai, nói năng đầy khí phách. Vừa dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên cũng mặc kệ sắc mặt của Ân Phương Trạm, liền mắt đối mắt với hắn, nói tiếp:
"Cho nên ta có thể mặc kệ sự tình lớn nhỏ trong phủ, chi phí ăn mặc của các phòng nhưng chỉ cần ngày nào ta còn là Thần Vương phi thì ta vẫn có quyền xử trí hạ nhân trong hậu viện, đúng chứ?!!"
...
Nhiếp Cẩn Huyên biết, Ân Phượng Trạm là loại nam nhân bình tĩnh mà nghiêm cẩn. Vì thế, một khi nàng đã bắt được đạo lý cùng quy củ, hắn nhất định sẽ không có lời nào để bắt lỗi. Hiển nhiên những điều Nhiếp Cẩn Huyên lường trước đều không sai. Ân Phượng Trạm quả nhiên không chút ý kiến.
Đúng vậy, lời của Nhiếp Cẩn Huyên nói không sai. Hiện tại, nàng là Thần Vương phi, là Hoàng phi chính thất đường đường chính chính được viết vào gia phả hoàng tộc Ân thị, đừng nói là Ân Phượng Trạm hắn, cho dù Quốc chủ của Đông Lăng có xuất hiện cũng không thể cãi lại.
Ân Phượng Trạm không nói, những người khác càng bị dọa sợ tới mức mất hết phản ứng từ sớm. Theo sau, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không định cắn chặt cái cớ này không bỏ, sắc mặt nàng bình tĩnh, liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, tiếp theo liền xoay người đi về phía Ngô thẩm và Hương Thảo đang quỳ trước viện.
"Hương Thảo, trong cháo tổ yến này thả cái gì, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta. Hơn nữa, đây đã không phải lần đầu tiên, cho nên ngươi cũng đừng lấy cớ là ngoài ý muốn hoặc là bản thân không cẩn thận... Bởi vậy, dựa vào quy củ trong phủ, từ hôm nay trở đi, ngươi từ nha hoàn nhất đẳng hạ xuống thành nha hoàn tam đẳng, phạt nửa năm bổng lộc, lúc sau nếu còn tái phạm thì trực tiếp đuổi khỏi Vương phủ vĩnh viễn không thể quay lại."
Liếc mắt nhìn Hương Thảo trước mặt mình, Nhiếp Cẩn Huyên không có nửa phần do dự. Dứt lời, theo sau cũng không đợi Hương Thảo ngẩng đầu cãi cọ, cầu xin, liền chuyển ánh mắt sang phía Ngô Thẩm.
"Ngô thẩm, ở trong Vương phủ ngươi là người có vai vế cao, chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể nào không dính dáng đến ngươi! Đương nhiên, bổn Vương phi biết Hương thảo là chất nữ của ngươi vì thế ngươi mới vì nàng nói chuyện. Nhưng ngươi có thể thề Hương Thảo sở dĩ dám làm những chuyện này không phải vì có Ngô thẩm ngươi ở sau lưng chống lưng không? Bởi vậy, thứ nhất ngươi thân là quản sự của Vương phủ lại quản giáo không chu toàn. Thứ hai dung túng cấp dưới, mạo phạm chủ tử. Thứ ba trong khi chủ tử đang giáo huấn hạ nhân lại đứng ra lớn tiếng tranh luận, bất kính với chủ tử... Dựa vào quy củ của Vương phủ, ngươi đáng lẽ nên bị đuổi khỏi phủ. Nhưng niệm tình nhiều năm qua Ngô thẩm đối vương phủ trung tâm như một, hơn nữa luôn ở bên chăm sóc Vương gia, cho nên hiện tại chỉ phạt ngươi một năm bổng lộc, đến phòng bếp giúp việc một tháng, cũng để ngươi thể nghiệm trức trách và bổn phận của một hạ nhân nên có."
Nhiếp Cẩn Huyên nói vô cùng lưu loát, ngắn gọn không nhiều lời vô nghĩa liền trực tiếp đem Hương Thảo cùng Ngô thẩm ngày xưa ở trong vương phủ kiêu ngạo không ai bì nổi xử phạt một lượt. Phạt không thể nói không nặng nhưng vẫn hợp tình hợp lí. Bởi vậy, vừa nghe lời này, vốn Ngô thẩm đang nghĩ kêu oan tức khắc ngậm miệng.
Một hồi phong ba, dưới sự dứt khoát và quết đoán của Nhiếp Cẩn Huyên mà kết thúc. Hương thảo và Ngô thẩm đều không kêu oan mà ngay sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp xoay người đi thẳng đến trước mặt Ân Phượng Trạm:
"Kết quả như vậy, hẳn Vương gia sẽ không có ý kiến gì đi!"
Chậm rãi hành lễ, Nhiếp Cẩn Huyên cất bước trở về phòng chính của mình... Nhưng mới vừa đi hai bước nàng lại ngừng lại, nhìn thẳng về phía Ân Phượng Hiên đang đứng ngây người:
"Đúng rồi, còn có Cung Vương điện hạ... Những điều ngài nói với ta ban nãy, đương gia Thần Vương phủ không phải là ta, ta nên thông minh một chút, ta đều nhớ kĩ. Nhưng bổn vương phi đã quên nhắc nhở Cung Vương điện hạ một câu, tuy rằng đương gia của Thần Vương phủ không phải bổn vương phi thì cũng không đến phiên Cung Vương điện hạ quản, cho nên còn thỉnh Cung Vương điện hạ chớ quên thân phận của mình! Hơn nữa, xin Cung Vương điện hạ trước khi làm việc gì cũng phải suy trước làm sau, người là Vương gia, là nhi tử của Phụ Hoàng, mỗi việc người làm đều đại biểu cho Hoàng tộc đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì lại làm ô uế thanh danh Hoàng gia khiến người ta nghị luận về nhân phẩm của người! Mong điện hạ nhớ kĩ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.