Ái Linh nhìn Lan phi nở nụ cười ôn hòa.nhẹ nắm lấy tay bà rồi nói.
- " Con chỉ đang nghỉ không biết chàng ấy sẻ phản ứng thế nào khi biết mẩu phi vẩn còn sống thôi. chắc chàng ấy mừng lắm."
- " Ta củng không biết đến khi gặp lại Thuần nhi ta có nhận ra nó không?chắc là lớn lên rất tuấn tú. giống y phục hoàng nó. cứ nghỉ tới giây phút nhìn thấy nó ta lại cảm thấy nôn nao trong dạ. cảm xúc ấy thật khó tả." Lan phi ánh mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc khi nhắc đến Vĩnh Thuần. chút nửa thôi bà đả có thể nhìn thấy đứa con mà bấy lâu bà thương nhớ rồi.
.....
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thuần Vương phủ. Ái Linh vén màn bước ra đở Lan phi xuống xe. bà nhìn vào phủ to lớn trong lòng càng nôn nao hơn không biết giờ này Thuần nhi của bà đang làm gì? Ái Linh nắm lấy tay bà cười nói.
- " Chúng ta vào trong thôi, mẩu phi."
Lan phi bước theo Ái Linh vào phủ.cô đưa bà ấy về viện của mình. vừa bước vào đả thấy tiểu Trúc mặt mày nhăn nhó, tay chỉ chỉ vào phòng. Ái Linh khó hiểu đưa mắt nhìn theo tay Tiểu Trúc. Vĩnh Thuần đang ngồi như tượng trong phòng cô. gương mặt chết chóc làm người khác không rét mà rung. Ái Linh trầm mặt thầm nghỉ trong lòng. hắn đến đây làm gì chứ? chẳng phải không muốn nhìn thấy mình sao? Vĩnh Thuần lên tiếng.
- " Chịu về rồi sao?"
Ái Linh như kéo lại dòng cảm xúc nhẹ bước vào. gương mặt không cảm xúc hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-phai-long-vuong-gia-phuc-hac/869491/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.