“Ngươi đang sợ cái gì?”
Trần Hy Hy không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên tuấn nhan của Phương Hạo Thiên, điềm tĩnh hỏi.
Nàng bỗng cảm thấy lớp mặt nạ hắn luôn ngụy trang đã bị xé đi một phần.
Sự lạnh lùng thờ ơ đó đã thay bằng một trái tim ấm nóng, nơi ấy... dường như đang trào ra dòng suối yêu thương không thể nói thành lời.
Đối diện với đôi mắt trong suốt tựa như tấm kính phản chiếu tâm tư mình, Phương Hạo Thiên lúc này không thể kiềm chế được cơn tức giận. Hắn là bậc đế vương, nào có thể chấp nhận việc bản thân bị người khác bóc trần tâm tư?
Có lẽ nếu kẻ đó không phải là nàng, hắn chắc chắn sẽ thẳng tay xử phạt.
Hồi lâu sau, dường như đã áp chế được cơn sóng trong lòng, Phương Hạo Thiên đưa tay ôm lấy trán, giọng trầm tư hỏi thiếu nữ:
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trần Hy Hy hơi kinh ngạc trước lời này, nếu là theo lẽ thường, hắn nên phẩy tay áo bỏ đi luôn mới phải.
Đôi môi hồng khẽ cười, thiếu nữ không chút do dự trả lời:
“Mệt mỏi.”
Lần này đến Phương Hạo Thiên kinh ngạc, hắn cứ ngỡ nàng sẽ nói là đáng thương.
Thực ra Trần Hy Hy hiểu rõ, Phương Hạo Thiên cũng giống như Triệu Minh - bọn họ rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc trong mắt người khác mình là kẻ đáng thương.
Đó là tôn nghiêm của họ.
Hơn nữa, lời nàng vừa nói không hề trái với bản chất, hắn thực sự không hề đáng thương.
Chỉ là... quá mức cố chấp.
Trần Hy Hy đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595904/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.