Sáng hôm sau, mưa tạnh mây tan, ánh nắng vàng nhạt khẽ phủ lấy từng tán lá, không khí trong mát dễ chịu.
Ngọc Lan vừa mới tỉnh dậy, lại được tin Liên phi nương nương triệu đến tẩm cung. Đôi mắt nàng ta thoáng trầm xuống, hóa ra đêm qua, Trần Hy Hy đã nhận ra nàng rồi.
Cười mỉa một tiếng, Ngọc Lan dửng dưng đáp:
“Nực cười! Ta là người của Hoàng thượng, chỉ nghe lệnh của một mình người. Về báo với Liên phi nhà ngươi, nàng ta tốn công vô ích rồi.”
Cung nữ kia dường như không ngạc nhiên, chỉ thuật lại những lời Trần Hy Hy phân phó:
“Nhưng Hoàng thượng đã mở lời đồng ý. Nếu không tin, cô có thể đi hỏi người.”
Cái gì? Hoàng thượng lại để mặc Trần Hy Hy triệu kiến nàng?
Ngọc Lan quan sát vẻ mặt của cung nữ kia, trên đó không có vẻ gì như muốn bịa chuyện.
Cũng phải, tội danh giả mạo thánh ý, nàng ta sao có thể gánh được chứ?
Ngọc Lan hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, tuy không biết vì lý do gì mà Trần Hy Hy triệu kiến nàng, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng đã âm thầm ghi hận.
Trước khi Hoàng thượng nhận ra tâm ý, làn này, nàng nhất định phải diệt trừ được hậu họa ấy!
...
Cạnh Thanh Hoa cung có một tiểu viện tọa trên sườn núi. Gió nơi đây thổi lồng lộng, lá cây phiêu động khắp không trung.
Chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng đàn dìu dặt như nước chảy, trong trẻo như cành lê trôi lững thững giữa lòng suối tinh khiết. Ngọc Lan hiện tại chẳng còn tâm trí nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595902/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.