Trần Hy Hy quỳ trước linh vị của A Huyên đến ngày thứ ba, nghe nói ngày này, linh hồn của người chết sẽ trở về.
Đào hoa rơi đầy khắp mảnh sân, duy chỉ có chiếc ghế đá đêm ấy người nam tử ngồi tấu cầm không hề có một cánh hoa buông xuống.
Như thể... muốn nhường chỗ cho cố nhân nương lại.
“A Huyên...”
Trần Hy Hy mỉm cười, đôi mắt trong suốt như nước khẽ ngước nhìn linh bài trước mặt. Đêm ấy, nàng không thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, chỉ hi vọng rằng hôm nay, hắn có thể nghe được.
Thực ra trong lòng nàng, hắn mãi mãi vẫn là A Huyên.
Khóe mắt đã ửng đỏ nhưng thiếu nữ không khóc được, nàng biết... hắn không muốn thấy nàng như vậy.
Nói qua tình hình của Vũ Văn Thanh và Tiểu Tranh, Trần Hy Hy đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, liền hứng khởi tiếp lời:
“Ngươi còn nhớ đám trẻ nhỏ ở thành Lạc Dương không? Chúng hiện tại sống rất tốt, còn rất ngoan ngoãn. Trong tâm... cũng luôn nhớ đến ngươi.”
Đến bây giờ nàng mới hiểu ra, vốn khi ấy A Huyên có thể tự thân một mình rời khỏi thành Lạc Dương đến kinh thành Hòa An, chờ thời cơ hạ độc Triệu Minh. Nhưng bởi vì tình thương với bọn trẻ, hắn chỉ đành tự làm chậm trễ hành trình của mình.
Và... người đêm ấy ôm nàng ở trong rừng, tránh thích khách... cũng chính là hắn.
Trần Hy Hy nhắm mắt, cuối cùng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:
“Ta cũng sẽ... sống thật tốt.”
Thế nên... đừng lo cho ta.
Một cơn gió lạnh bỗng chốc phảng qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595893/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.