“Người biết được dung mạo ta... sẽ phải chết.”
Bàn tay Trần Hy Hy lập tức dừng lại, một tia kinh ngạc nhanh chóng vụt qua.
Nhìn đôi mắt vẫn thản nhiên như làn mây lững lờ trôi của hắn, vài bông tuyết chao liệng khắp không trung khẽ rơi xuống cạnh hai người, đôi môi đỏ thắm của thiếu nữ bỗng từ từ nở một nụ cười sáng lạn.
Nàng đưa tay gỡ lấy hoa tuyết rơi trên mặt nạ hắn, nhún vai nói:
“Just kidding, ta cũng không thực sự muốn tháo mặt nạ của công tử đâu! Biết vì sao không?”
Cặp lông mày của người nam tử thoáng nhướng lên khi nghe từ “Just kidding”, nhưng hắn dường như không có vẻ ngạc nhiên, ngược lại khóe môi mơ hồ còn lộ ra ý cười.
“Vì sao?”
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, cười đáp: “Tạm thời sẽ có hai lý do. Thứ nhất, bởi vì công tử... quá xấu!”
Đây có lẽ là nguyên nhân thường thấy mà những người tự ti với dung nhan hay làm. Họ không muốn mọi người khó chịu khi nhìn thấy mình, tất nhiên bao gồm cả bản thân họ. Nếu thời hiện đại có makeup, phẫu thuật thẩm mỹ thì cổ đại đơn giản nhất là đeo mặt nạ, khăn che mặt, hoặc dịch dung.
Hắn gật đầu: “Vậy lý do thứ hai là gì?”
Trần Hy Hy quay đầu, ánh mắt thản nhiên:
“Quá đẹp!”
“...”
Trong lịch sử cũng có không ít trường hợp như vậy, tiêu biểu nhất là một trong tứ đại mỹ nam: Lan Lăng Vương Cao Trường Cung. Bởi vì có dung mạo còn đẹp hơn con gái, nên khi ra trận, Lan Lăng Vương luôn phải đeo mặt nạ xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595890/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.