“Cô nương xin dừng bước.”
Giọng nói cất lên nhẹ nhàng như gió lướt qua, phảng phất một chút trầm khàn.
Thiếu nữ ngây người, nơi nào đó trong kí ức dường như có một giọng nói khàn khàn quen thuộc phảng phất. Nàng mím nhẹ đôi môi hồng nhạt, đứng cách người nam tử khoảng một thước, chậm rãi lên tiếng:
“Là công tử đã cứu ta sao?”
Những ngón tay thon dài vẫn lướt trên mặt đàn, hắn bình thản đáp lời:
“Là tại hạ.”
Trần Hy Hy rũ mi, liền nhẹ nhàng chắp tay tạ ơn.
Đưa mắt nhìn khắp rừng trúc xanh mướt, nàng khẽ nói:
“Dám hỏi vị công tử này, nơi đây là...?”
“Lục Yên quốc - một nước chư hầu gần với Hạ quốc.” Âm điệu vẫn nhàn nhạt như nước chảy.
Nghe đến đây, đôi mày thanh tú của thiếu nữ khẽ nhăn lại. Lục Yên quốc nằm ở phía Tây nước Hạ, tức là cách rất xa Thiên triều.
Ngay lập tức, lòng biết ơn trước đó liền thay bằng sự cảnh giác tuyệt đối.
Che giấu tia sáng lạnh lẽo trong đáy mắt, nàng mỉm cười, bâng quơ hỏi:
“Không biết nơi này ngoài công tử, còn có người nào khác không?”
Tiếng đàn đột nhiên cao vút như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển trúc, cánh hoa cũng thả hồn phiêu tán mênh mang. Dư âm sau nốt nhạc cao vời vợi ấy dường như nhuốm đậm cả rừng trúc, những thân cây cọ vào nhau khẽ khàng lay động, hình như đương thì thầm ngợi ca âm vực trác tuyệt, tinh mỹ kia.
Thời khắc người nam tử nghiêng đầu, hai mắt thiếu nữ khẽ mở to kinh ngạc.
Dung mạo hắn được che phủ bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595887/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.