“Ngươi nói gì? Hải Tinh giao châu?”
Trong đình viện, gió thổi đìu hiu, âm thanh trong trẻo mang theo nghi hoặc của nữ tử khẽ khàng vang lên, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng thoáng tràn ra một tia kinh ngạc.
Trên tuấn nhan của Gia Bảo vẫn thủy chung thần sắc tĩnh mịch. Y không nhanh không chậm lặp lại:
“Vâng. Không biết Thái tử phi đã từng nghe đến viên giao châu có tác dụng cải tử hoàn sinh, được cho thần vật của Hạ quốc này chưa?”
Phương Như Ý khẽ lấy khăn tay che miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp:
“Đúng là Hạ quốc của bản phi có lưu truyền một truyền thuyết như vậy. Hải Tinh giao châu là nước mắt của người Giao hóa thành, chỉ cần có được thần vật này, cho dù sinh mạng tựa chỉ mành treo chuông, cũng có thể hoàn hảo bảo toàn.”
Khóe môi Gia Bảo không tự chủ mà cong lên nụ cười có chút kích động. Nhưng không đợi y tiếp lời, Phương Như Ý đã lắc đầu nói:
“Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, nó chẳng qua là sản phẩm của trí tưởng tượng, một trong những nét văn hóa của Hạ quốc ta mà thôi.”
Nói đến đây, nàng không khỏi có chút tò mò nhìn Gia Bảo:
“Sao ngươi lại hỏi bản phi chuyện này?”
Gia Bảo khẽ thu lại thần sắc kích động. Lúc trước Mộ Dung Trạch cũng đã nói với y, thần vật này vốn không tồn tại trên đời. Nhưng y vẫn cố chấp muốn thử. Đã tìm ra cách giải trừ được độc tính trong người Thái tử, y sao có thể cam tâm từ bỏ?
Y không thể nói với nữ tử trước mắt tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595873/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.