“Hạ quốc thái tử, thật trùng hợp!”
Đáy mắt Phương Hạo Thiên không chút gợn sóng nhìn thiếu nữ, hắn bình thản câu nhẹ một nụ cười tựa gió xuân đối diện với nàng, dường như chuyện giữa hai người lần đó ở hồ sen chưa từng xảy ra.
“Ngày xuân tiết trời ôn hòa, bản cung cùng ái thiếp đi dạo, không ngờ lại có duyên gặp được Thái tử phi.”
Cánh tay Phương Hạo Thiên đưa ra, dễ dàng ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nhân bên cạnh, đem cả người nàng nép sát vào người hắn.
Liễu Yên Phi bị bất ngờ, không nghĩ trước mặt người khác Thái tử lại hành động như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, khuôn mặt mỹ lệ thầm chôn trước ngực hắn.
Trần Hy Hy che miệng cười nhạt một tiếng, dưới ánh nắng rực rỡ, mơ hồ khiến nụ cười của nàng trở nên chói lòa, lóa mắt đến phi thường. Đôi mắt trong suốt mang theo sự ung dung cao ngạo chạm đến mắt phượng sâu thẳm của hắn, nàng khẽ gật đầu:
“Quả thật là có duyên. Hạ quốc Thái tử kinh tài tuyệt diễm vang danh thiên hạ, vẫn luôn khiến ta kinh phục tận đáy lòng.”
Đuôi lông mày như họa của Phương Hạo Thiên hơi nhướng lên, hắn nhìn ánh mắt dối trá ẩn bên dưới vẻ ung dung kia của nữ tử, bên môi đỏ sẫm khẽ kéo thành một nụ cười yêu dị:
“Phải không?”
Hai chữ ngắn gọn, sạch sẽ lưu loát, nhưng đã hoàn toàn vạch trần tâm tư thiếu nữ.
Trần Hy Hy thoáng sa sầm mặt, lại nghe người đối diện không mặn không nhạt buông tiếp một câu:
“Bản cung cảm thấy, Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-nu-cuong-anh-sang-trang/1595848/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.