“Thái tử, người nói như vậy là có ý gì?” Thiếu nữ mang theo một tia nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn. Nàng lừa gạt hắn ư? Là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ chuyện nàng không phải là Trần Hy Hy thật? Nghĩ lại, cũng chỉ có chuyện này nàng giấu hắn. Nhưng mà... trong lòng thiếu nữ thoáng buộc chặt, không phải nàng định giấu Triệu Minh cả đời. Nàng muốn chờ đến lúc thích hợp sẽ đem mọi chuyện nói rõ với hắn. Đêm càng lúc càng lạnh, những giọt sương sà xuống ngang ngạnh đọng lại trên tóc thiếu nữ, lạnh buốt như thế, nhưng làm sao so với cái giá rét trong lòng nàng? Hồi lâu sau nàng mới thấy Triệu Minh cất giọng, âm điệu có phần lạnh lùng: “Nàng còn không biết? Trần Hy Hy, có phải nàng quên mất bản thân sắp làm Thái tử phi của ai rồi đúng không?” Trần Hy Hy nắm chặt tay, quả nhiên hắn hiểu lầm nàng! Chắc chắn hắn chỉ chứng kiến hành động của nàng và Phương Hạo Thiên ở hồ sen có biết bao nhiêu ám muội, sau đó lại thấy nàng hùa theo người kia nói dối, nên mới cho rằng nàng lừa gạt hắn. Ha, nhưng Triệu Minh, hắn không biết rằng, nàng lúc đấy làm như vậy, suy đến cùng còn không phải vì hắn ư? Nàng không thể trực tiếp nói với hắn Phương Hạo Thiên muốn giết nàng, nếu không, mối giao hảo giữa hai nước sẽ vì chuyện đó mà thành công cốc ngay. Chóp mũi có chút chua xót, lòng khẽ quặn đau, thì ra, niềm tin hắn dành cho nàng lại mỏng manh như thế sao? Nàng trong mắt hắn lại là người con gái không biết chừng mực như vậy ư? “Thái tử, người đang hiểu lầm ta đó.” Thiếu nữ lên tiếng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng hắn. Triệu Minh lập tức xoay người đối diện với nàng, hắn hung hăng nắm chặt lấy cổ tay nàng, cười lạnh nói: “Hiểu lầm? Trần Hy Hy, đêm hôm khuya khoắt như vậy, thực sự hai người có mặt ở hồ sen chỉ là tình cờ thôi sao?” Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói khiến thiếu nữ không khỏi nhíu chặt mày. Nam tử trước mắt dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của thiếu nữ, hắn hơi hoảng hốt nới lỏng tay, nhưng ánh mắt kia nhìn nàng vẫn lạnh lẽo như vậy! Thiếu nữ cắn chặt môi, nhìn cổ tay mình đã đỏ lên, khi nãy Phương Hạo Thiên cũng siết chặt tay nàng, tại sao đến Triệu Minh, hắn cũng phải làm như vậy? Hắn đang nghi ngờ nàng và Phương Hạo Thiên có tư tình đấy ư? Triệu Minh, chẳng lẽ hắn còn không rõ tâm ý của nàng sao? Cho dù nàng có tư tình, cũng chỉ có tư tình với mình hắn! Thiếu nữ khẽ nhắm mắt, trong lòng hỗn độn cảm xúc. Thất vọng. Chua xót. Bất lực. Triệu Minh thấy nữ tử đột nhiên trầm lặng, lòng hắn cũng bất giác đau đớn. Hắn chính là đang ghen, lúc trên dạ tiệc thấy nàng và Phương Hạo Thiên cứ âm thầm liếc mắt nhìn nhau, có trời mời biết, hắn khó chịu đến thế nào. Cả khoảng thời gian ở Chiêu Dương cung, tuy hắn có thể bày ra dáng vẻ bình thản để qua mặt thế nhân, nhưng trong đầu vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ đến người con gái này. Hắn lo lắng, không biết nàng có vì thấy hắn bên cạnh nữ tử khác mà phiền lòng? Liệu nàng có chịu được những ánh mắt mang đầy châm biếm của đám sứ thần kia không? Khi nãy Triệu Minh định trở về Đông cung, đột nhiên thấy nàng và Phương Hạo Thiên ở cùng một chỗ. Hai người còn trong tư thế mập mờ ám muội như vậy, giây phút ấy, hắn chút nữa không giữ được lý trí mà động thủ với Phương Hạo Thiên. Bàn tay dưới áo của Triệu Minh khẽ siết chặt, hắn nhìn đôi mắt thiếu nữ bị bao phủ bởi một tầng sương mù, lồng ngực càng thêm đau nhói. Hắn giận, hắn giận bản thân sao lại có thể thốt ra những lời khiến nàng đau lòng như vậy? Chẳng phải, hắn luôn tự tin bản thân là người giỏi nắm bắt tâm tư kẻ khác, giỏi khống chế tình huống sao? Trần Hy Hy khẽ nâng lên một nụ cười tự giễu. Rốt cuộc nàng chọn con đường này là đúng hay sai đây? Nàng tưởng rằng, bọn họ đã có thể thông cảm cho nhau, tin tưởng lẫn nhau. Hôm nay nhìn Triệu Minh bên cạnh người con gái khác, thậm chí tận mắt thấy hắn lờ đi ánh mắt của mình, mặc dù trong lòng khó chịu, nàng vẫn một lòng tin tưởng hắn. Còn hắn thì sao? Chất vấn nàng, nghi ngờ nàng? Hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đối với nàng như vậy? Hắn nghi ngờ nàng, còn không buồn nghe nàng giải thích! Gió lạnh phả vào thân mình mảnh mai của thiếu nữ, nàng giương mắt nhìn nam tử cao quý trước mặt, khóe môi nhạt nhẽo nhếch lên. Đây chính là cái không công bằng mà hắn đã từng nói với nàng, phải không? Nàng tưởng rằng, nàng đã chạm được đến trái tim hắn, hóa ra... nàng nhầm rồi. Trái tim ấy... xa xôi lắm! Nàng chạm không đến, cũng... với không tới. Thiếu nữ cụp mi, khuôn mặt dần dần khôi phục sự trầm tĩnh. Nàng lùi lại cách xa hắn, trong trẻo mà lạnh lùng cất giọng: “Nếu Thái tử đã không muốn tin thì ta có nói gì cũng là vô nghĩa. Trời cũng không còn sớm, ta phải trở về phủ rồi.” Dứt lời, không đợi hắn phản ứng, nàng đã xoay người bước đi. “Không được đi!” Giọng nói gấp gáp xen lẫn hốt hoảng bỗng vang lên, một trận gió lướt qua, cả người thiếu nữ thoáng chốc liền bị nam tử phía sau ôm lấy. Triệu Minh ôm nàng rất chặt, hơi thở thanh mát chỉ thuộc về hắn vờn quanh cần cổ nàng. Đáy mắt thiếu nữ khẽ dao động, nhưng nàng còn chưa kịp thích ứng với hành động của nam tử, bỗng cảm giác được cánh tay hắn thoáng động, mạnh mẽ đem thân mình nàng xoay lại. “Ưm...” Nụ hôn bất ngờ mà mãnh liệt của Triệu Minh kéo đến khiến Trần Hy Hy không kịp trở tay. Thiếu nữ muốn đẩy ra, nhưng hắn lại dùng sức ghì chặt nàng vào lòng, đem đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nàng, bá đạo cùng lưỡi nàng triền miên. Hơi thở thanh mát của hắn phút chốc đã ngập tràn trong miệng nàng. Trần Hy Hy mở to mắt nhìn gương mặt khuynh thành phóng đại, khóe mắt đột nhiên cay xè. Tại sao? Hắn đã không tin nàng, sao còn làm hành động như vậy? Rốt cuộc, trong lòng hắn, nàng là thứ gì chứ? Thiếu nữ không ngừng giãy giụa, nước mắt rơi xuống, nhanh chóng hòa tan trong nụ hôn của hai người. Triệu Minh vẫn ôm chặt nàng vào lòng, đôi môi ấm áp của hắn không ngừng lưu lại hơi thở trên môi nàng. Không hiểu sao khoảnh khắc nhìn nàng dứt khoát quay lưng bước đi, trong tâm Triệu Minh bỗng xuất hiện cảm giác sợ hãi, sợ hãi vì nàng sẽ thực sự rời xa hắn. Cảm giác ấy, khiến hắn không khống chế nổi lý trí, chỉ muốn đem người con gái này giam cầm bên mình, buộc chặt cả đời. Ở thời khắc Triệu Minh buông tha đôi môi thiếu nữ, cả người nàng đã không còn khí lực, xụi lơ trong lòng hắn. Đáy mắt thăm thẳm của Triệu Minh lướt qua một tia nhu tình, hắn nhìn đôi môi của thiếu nữ đã sưng đỏ, bàn tay lạnh băng vươn ra, dịu dàng vuốt ve. Trần Hy Hy run rẩy, viền mi vẫn còn vương nước mắt. Triệu Minh đau xót, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt lệ của thiếu nữ. Cuối cùng, hắn tựa trán mình vào trán nàng, âm điệu dịu dàng mang theo chút khàn khàn gợi cảm: “Gọi tên bản cung.” Cơ thể Trần Hy Hy đã bắt đầu lấy lại được sức lực, nàng cố gắng đứng thẳng người, đối với yêu cầu kia của nam tử chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta không dám.” Tên của Thái tử, đâu phải muốn gọi là gọi, đến lúc đó bị phạt tội bất kính, ai sẽ thay nàng gánh chịu đây? Triệu Minh bật cười, hắn dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng của thiếu nữ, lại kéo nàng đến trước ngực mình, khẽ nói: “Nàng có gì mà không dám chứ? Với lại, đây là bản cung cho phép.” Khuôn mặt của thiếu nữ tựa trước lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng. Nàng cố hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn nam tử hắc bào. Hành động vừa rồi cùng yêu cầu hiện tại của hắn khiến nàng có chút hoang mang. Triệu Minh, nàng không thể nắm bắt hắn. Rốt cuộc nàng đối với hắn là gì chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]