Hắn không có bị thương quá nặng, ta có thể chữa trị." Dứt lời hắn cúi người xuống, bên cạnh túi đen cũng được hắn mở ra, bên trong vậy mà nhiều thảo dược như vậy a. Thiếu niên bán hồ lô liền nghi hoặc, đây rốt cuộc là ai? Hắn không biết liền nhìn sang mấy người xung quanh bên cạnh. Mấy người đấy đều lắc đầu, không hiểu một thiếu niên đứng trong đám người liền nói. "Đây hình như là là Mộc đại phu." xung quanh nghe vậy nhìn về phía thiếu niên rồi nghi hoặc nói: "Mộc đại phu là ai, ta tại sao không biết?" Thiếu niên liền bình tĩnh nói thêm: "Các ngươi không biết đấy thôi, Mộc đại phu thế nhưng là đại phu đứng đầu thành nam." Thành Nam, mấy người đều nghĩ đến, Ly gia thành tổng cộng có bốn cửa thành tương đương với Thành Tây, Thành Nam, Thành Bắc, Thành Đông. Nghe đến đấy mấy người liền ngầm hiểu gật đầu nói: "Hóa ra bí ẩn đại phu là Mộc đại phu đây vinh hạnh vinh hạnh." Mấy người đều cúi người, bởi vì đại phu rất hiếm ít người có thể làm được, bây giờ bọn hắn cũng đang ở thành Bắc. Thành Nam là được Hoàng Tộc cùng các quan lại làm việc, nhưng phàm nhân vẫn có thể vào trong nếu có lệnh. Không nói truyện khác, quay lại truyện chính mấy người nhìn trước mắt Mộc Đại Phu liền hỏi: "Mộc đại phu, thiếu niên này có thể chữa được không? Còn có gây ra hậu họa về sau không?" Mấy người đều hiếu kỳ mà hỏi han, thiếu niên bán hồ lô cũng lui ra xa, để cho Mộc đại phu chữa bệnh a. Mộc đại phu chỉ là cái danh dự của hắn, tên thật của hắn là Mộc Tự đường đường chính chính là một tu sĩ. Nhưng vì không thể đột phá cảnh giới nên chỉ có thể làm một đại phu, hắn từng gia nhập một tông môn. Thiên phú bình thường, căn cơ bình thường không có bất kỳ thánh thể nào gia nhập tông môn được năm năm, tu vi của hắn vẫn chỉ có thể nâng cao một ít. Từ Luyện Khí cảnh nhất giai, lên nhị giai hắn mất tận năm năm cũng coi như là bình thường trong những người bình thường. Sau mười năm, hắn vẫn cảm thấy chính mình không thể tăng cao tu vi, tông môn cũng sắp đến ngày chiêu sinh. Những đệ tử gia nhập tông môn lâu năm, không thể đột phá Nguyên Khí cảnh đều bị trục xuất tông môn. Tông môn cũng sẽ không trục xuất không, mà sẽ đưa cho những tên đệ tử này vài viên linh thạch, cùng nhiều quan tiền. Mộc Tự cũng là một trong số đó, hắn nhận được linh thạch cùng quan tiền rồi quay trở về Ly gia thành. Hắn khi đó, từng bước về đến Ly gia thành, trên đường luôn luôn gặp thảo dược tuy không quý hiếm. Nhưng hắn liền nảy ý, có thể dùng để mưu sinh, nghĩ liền làm hắn hái những thảo dược này mang về. Sau khi đến Thành Nam hắn bước trên con phố quen thuộc, bước đến một căn nhà cũ nát. Mộc Tự ngước nhìn lên ngôi nhà trước mắt, đều lắc đầu bởi vì lúc hắn ra đi trước đó vài ngày mẫu thân cũng tuổi gì sức yếu mà mất đi. Hắn chỉ cười mà nói:" Sau bao nhiêu năm cuối cùng ta cũng quay trở về, mẫu thân con về thăm người rồi đây." Căn nhà trước mắt là một căn nhà gỗ, cũng không có sân vườn như những ngôi nhà khác, mái ngói cũng mọc đầy cỏ cây. Tường nhà đều làm bằng gạch, gỗ chủ yếu là ít, nhưng theo quan niệm đây vẫn là nhà gỗ, hắn bước đến mở cửa. Cửa làm bằng gỗ, còn có khắc chữ đại hỉ bên trên nhưng đều mục nát, hắn mở cửa ra khói bụi cũng bay tứ tung. Cảnh trước mắt làm ai cũng phải ngạc nhiên đi, vì trước mắt là một căn phòng mạng nhện bám quanh. Bên trái là một nơi rộng, còn có một lối đi bên trong đó là phòng bếp, trước giữa cửa vào là một bàn ghế gỗ. Đều mục nát bám đầy mạng nhện, phía trước hơn nữa là một cái giường, khung giường làm bằng gỗ không khác gì mấy cái trên. Bên phải là một số tủ đồ, cùng vài bình sứ trang trí, phòng hắn cũng không có vải treo như các gia tộc giàu có khác. Hắn tiến đến, từ từ lấy túi đeo bên cạnh đặt trên bàn kéo áo tay lên cao, rồi bước đến dùng linh khí bắt đầu lau dọn. Trong người hắn, một ít linh khí bay ra ngoài, đi đến đâu đều sạch bóng đến đấy, làm hắn gật đầu cảm thán không thôi. Hắn vẫn không dừng lại, hắn phải điều động linh khí cùng với duy trì nó nên phải bình tĩnh. Hắn bước đi đến đâu, linh khí theo sau làm sạch những bụi bẩn mục nát cùng lau chùi vế mạng nhện. Cuối cùng sau hồi lâu, hắn dừng lại, ngồi xuống một cái ghế thờ dài nói: "Ta hết linh khí rồi, không còn duy trì được bao lâu nữa." Hắn cũng không ngồi yên, mà lục tìm trong túi màu đen trên bàn, trong những thảo dược hắn lấy ra. Mộc Tự cuối cùng cũng thấy một quyển sách màu xanh, bên ngoài có ghi Thảo Dược bách thảo. Đây là một quyển nói về thảo dược và cách dùng, Mộc Tử vừa ngồi trên ghế vừa đọc sách. Mộc Tự cũng cảm thán, đến bây giờ cũng đã trôi qua mấy năm hắn cũng đã có danh tự riêng. Hắn liền nói: "Huynh đệ ngươi có thể nằm ngửa mông lên trên được không? Hay ta giúp ngươi?" Bảo Đoàn cướp vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có đại phu tới cứu giúp hắn, hắn quá đau đớn. Hắn liền cố gắng, quay ngược nằm ngửa mông lên trên, Mộc Tự gật gật đầu rồi nói: "Nhìn máu ngươi chảy, cũng không khỏi sợ hãi." Hắn liền kéo quần Bảo Đoàn cướp xuống, quần đen cũng đã bị nhiễm máu, mông hắn từ đó cũng chảy máu. Nhìn trước mắt thiếu niên mông không ngừng chảy máu, Mộc đại phu liên dùng tay mở hai cặp mông ra. Để xem kết cấu bên trong như nào, quả như hắn mong đợi, một lỗ to máu từ đó chảy ra liên tục. Xung quanh ai nhìn thấy đều lên tiếng nói: "Hắn bị đâm như vậy, mà vẫn có thế cứng rắn, không hổ là tiên nhân." "Đúng vậy, ta thấy tiên nhân tuổi tác đã cao còn có thân thể mạnh mẽ nhi tử của ta, ta cũng sẽ cho tu luyện." Mấy người đều gật đầu, còn Bảo Đoàn cướp thì mặt đỏ, hắn ngại tự nhiên bị banh mông ra cho thiên hạ nhìn. Mộc Tự đại phu, liền cầm ra một tấm vải trắng lau hết những vết máu xung quanh rồi lấy từ trong túi đen một viên đan dược. Đưa cho thiếu niên bán hồ lô rộ nói: "Ngươi đưa cho huynh đệ này." thiếu niên bán hồ lô gật đầu. Đi đến trước mắt huynh đệ Bảo Đoàn cúi người nói: "Huynh đệ đại phu nói ngươi mau nuốt đan dược này." Bảo Đoàn thiếu niên, hắn không sợ độc đan mà trục tiếp nắm lấy đưa vào trong miệng. Việc này nhanh dứt khoát làm cho thiếu niên bán hồ lô trợn tròn mắt mà nhìn, Bảo Đoàn thiếu niên không chú ý tới hắn. Hắn cảm nhận được sau khi dùng viên đan dược là khí hải sau lưng hắn được lưu thông, không còn cảm thấy đau nhức. Đại phu này cũng quá thần thông, hắn đang suy nghĩ thì, Mộc Tự đã dùng tay đâm thằng vào trong lỗ sau mông hắn. Làm hắn đang cảm thấy không đau nhức liền kêu rên lên: "A Ô." Mộc Tự không dừng lại mà ngọ nguậy xung quanh. Hắn phát hiện, không có chỗ nào bị thương chỉ là do banh quá to cùng với mũi gỗ nhọn nên chỉ chảy máu không bị thương quá nặng. Hắn gật đầu, rồi thu tay lại dùng linh khí lau vết bẩn trên tay, nhìn xuống túi đen bên cạnh. Lấy ra hai cây thảo đăng nghiền nát chúng, lấy lá cây bị nghiền nát đưa đến rồi lấy vô trong mông của Bảo Đoàn cướp. Bảo Đoàn cướp hắn đã không còn cảm nhận được cơn đau nhức, bơi vì hắn đã ngất đi. Ps: Ta ra chương muộn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]