Chương trước
Chương sau
Tên cướp đặt đao kiếm trên cổ Ly Định, Ly Định mặt vẫn bình tình, liền biến mất.
Xuất hiện ngay sau tên cướp một đạp khiến hắn nằm gục xuống.
Ly Định liền dùng chận đạp xuống nói: "Ngươi không một mình?"
"Bọn hắn đâu?" Ly Định dùng chân để lên trên đầu tên cướp nói, tên cướp cho dù bị Ly Định đánh thành dạng này hắn vẫn kiên định nói: "Ta sẽ không bán đứng huynh đệ của ta."
Ly Định liền nghiêng đầu nói: "Ồ, hoá ra người còn có đồng bọn, nói bọn hắn ở đâu."
Hắn vẻ mặt uy nghiêm nhìn tên cướp, Bao Tử mới thất thần lại khi thấy tên cướp để đao kiếm trên cổ Ly Định.
Hắn liền tiến đến, cầm trên tay dao phay nói: "Đồng bọn, hay huynh đệ của ngươi ở đâu?"
"Không nói ta, sẽ giết ngươi ." tên cướp cho dù bị Ly Định đánh cùng Bao Tử uy hiếp.
Hắn vẫn cố chấp nói: "Ta sẽ không bán đứng huynh đệ của ta."
Hắn vẫn như cũ, không muốn bán đứng huynh đệ của mình.
Xung quanh người dân trong thành thấy vậy, cũng cùng nhau chạy đến.
Nhìn tên cướp dưới đất bị Ly thiếu gia đè ép.
Xung quanh già trẻ hay thiếu niên thiếu nữ đều cùng nhau tiến tới bàn tán nói.
"Giết tên bảo đoàn này."
"Đúng vậy, những người như vậy không nên sống nên đầu thai chuyển thế làm người tốt."
Mấy tên cướp này, được gọi là Bảo Đoàn nhưng Ly Định vẫn như cũ gọi là tên cướp.
Hắn cũng không muốn nói Bảo Đoàn cướp, Bảo Đoàn mặc áo đen quần đen, miệng che một tấm vải.
Việc này dẫn lên một cơn gợn sóng tiếp: "Gỡ mặt nạ bảo đoàn ra, chúng ta muốn xem con nhà ai."
Bao Tử nhìn thấy xung quanh vây quanh bàn tán hắn liền khươ khươ tay nói: " Chư vị bình tĩnh bình tĩnh."
Nghe Bao Tử nói vậy, xung quanh cũng im lặng mà nói thêm: "Bảo Tử, ngươi gỡ mặt nạ tên bảo đoàn này ra."
"Chúng ta muốn xem rốt cuộc, đây là con cháu nhà ai."
"Tên này, chắc chắn không phải con nhà lành."
"Ta thấy cũng đúng, không phải con nhà lành mới đi cướp."
"Sức dài vai rộng vậy mà không kiếm việc làm, đây là muốn làm Bảo Đoàn."
Xung quanh đều gật đầu, Bảo Đoàn che mặt nghe vậy đều mặt đỏ.
Nói chúng tâm đen hắn, hắn liền suy nghĩ tại sao bản thân có sức khoẻ?
Không kiếm việc thiện làm, làm sao gia nhập Bảo Đoàn huynh đệ?
Nhưng khi suy nghĩ lại những ngày tháng cùng huynh đệ kề vai sát cánh, hắn liền lắc đầu.
Nhưng lắc không được a, chỉ biết hét to nói: "Ta sức dài vai rộng thì sao? Ta muốn làm cướp các ngươi quản được ta?"
Hắn lại vùng vẫy nói: "Cho dù các ngươi giết ta, ta cũng không nói ra chỗ của huynh đệ ta."
Xung quanh đều im ắng, Bao Tử liền lắc đầu nói: "Bất mê chấp ngộ, ngươi nên hướng chính nghĩa chi tấm, hướng thiện lương."
Dứt lời hắn cầm trên tay hai cây dao phay, kề sát vào nhau tiến gần đến Bảo Đoàn.
Thấy Bao Tử tiến đến, tên Bảo Đoàn thấy vậy sợ run người, mồ hôi ẩm hết quần áo đen hắn đang mặc liền sợ hãi nói.
"A A đừng lại gần đây, ta không muốn chết, đừng giết ta."
Thấy tên cướp la hét như vậy, xung quanh mọi người đều bàn tán nói: "Nãy còn mạnh miệng lắm, hóa ra sợ chết."
Bảo Tử tiến gần đến Bảo Đoàn dùng hai tay cầm trên tay Dao Phay cọ xát nhanh hơn.
Cười nói: "Lúc nãy ngươi nói, có giết ta cũng không nói ra huynh đệ của ngươi a haha."
Vẻ mặt tươi cười của Bao Tử làm Bảo Đoàn sợ hãi, nụ cười đấy trước mắt hắn là một người trung niên.
Cười tà ác, đằng sau còn có sát ý, muốn ăn tươi nuốt sống hắn, hắn liền kêu lên nói: "Ta dù chết cũng không nói ra vị trí của huynh đệ ta, nhưng mà ta sợ chết Ô Ô."
Bảo Đoàn liền khóc lóc nói, Bao Tử vẫn chưa dừng lại hắn tiến gần đến thấy vậy Bảo Đoàn liền khóc lóc nói: "Các ngươi đừng giết ta, ta sẽ nói a."
Bao Tử vẫn chưa dừng lại, hắn cầm trên tay hai con dao phay, lúc nãy hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra.
Bảo Đoàn, thấy vậy liền sợ hãi liền cầu xin khóc lóc nói: "Đừng giết ta ô ô ta nói ta nói."
Bao Tử cũng không dừng lại, làm hắn dưới quần đen ướt sũng chỉ biết nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt lần nữa.
Cảm nhận được, mình vậy mà không chết, Hắn cười ha hả nói: "Ta không có chết."
Hắn vừa dứt lời nhìn lên Bao Tử, Bao Tử không có giết hắn mà chỉ tháo khăn che mặt của hắn ra.
Bao Tử liền nói: "Ta có giết ngươi đâu a, chỉ là tháo tấm vải che mặt của ngươi đi."
Xung quanh mấy người, nhìn thấy vậy đều nhôn nhao nói: "Đây vậy mà Là Đá Đa, sao ngươi làm việc này?"
Một trung nhân nữ nhân lên tiếng, làm Đá Đa thiếu niên chỉ biết che mặt, xung quanh mấy người đều nói: "Ngươi quen biết tên này?"
Trung niên nữ nhân liền nói: "Thiếu niên kia tên Đá Đa, là một thiếu niên nghèo."
"Phụ mẫu mất sớm, một mình nuôi đệ đệ a, tội nghiệp mấy năm trước công việc hắn đang làm ổn định liền bị đuổi."
"Chắc từ đó, hắn liền gia nhập Bảo Đoàn Cướp a."
Nghe đến đấy xung quanh đều gật đầu tỏ thương cảm Đá Đa, không còn là lời sỉ nhục nữa.
Mà là thương cảm, vì đệ đệ mà bản thân bất chấp làm tất cả mọi việc, một vị ca ca tốt.
Trung niên nữ nhân liền nói tiếp: "Đá Đa, ngươi nên quay trở về, đệ đệ ngươi vẫn còn đang ở nhà."
"Hắn muốn gặp ngươi, ngươi là một vị ca ca tốt không phải là Bảo Đoàn người a."
Nghe đến đấy Đá Đa cũng khóc lóc nói: "A di, ta xin lỗi ta không nên làm việc này."
Trung niên nữ nhân liền tiến đến cúi người nói: "Ly thiếu gia ngươi có thể, thả Đá Đa ra "
Ly Định gật đầu bỏ chân ra khỏi người Đá Đa, hắn liền đứng dậy chạy tới ôm trung niên nữ nhân vào lòng.
Trung niên nữ nhân cười nói: "Đá Đa, ngươi quay về." Đá Đa thiếu niên lúc này ôm lấy Trung niên nữ nhân khóc ròng rã nói.
"A Di ta đã quay trở về, trở về nhà cùng đệ đệ của ta."
Xung quanh liền nói thêm: "Ngươi nên mang thiếu niên này quay trở về, trở về nơi mà hắn sinh ra và thuộc về."
"Đúng vậy, chúng ta thấy tội lỗi cho thiếu niên kia vì gia cảnh nghèo khó nên mới làm như vậy."
Xung quanh ai nấy đều gật đầu, Đá Đa cùng nữ nhân trung niên hai người vẫn như cũ ôm lấy nhau mà khóc lóc.
Ly Định liền nói: "Các ngươi khóc đủ chưa, có thể nói cho ta biết rốt cuộc huynh đệ của ngươi ở đâu?"
Đá Đa nghe vậy, liền bỏ A di trong tay ra từ tốn đứng dậy nói: "Đại nhân việc này ta sẽ nói cho ngài."
Hắn vừa đứng dậy liền cúi người, quần vẫn ướt sũng hắn cũng mặc kệ không quan tâm nhiều lắm.
Bao Tử cũng đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Đá Đa, Đá Đa cũng nhẹ nhàng run người không giám hé nửa câu nói dối.
Đá Đa liền từ tốn trả lời: "Theo ta được biết. Đại Bảo Đoàn ca ca thiết lập chôn dấu dịch chuyền phù dưới đất nên gạch đá này."
"Nên huynh đệ của ta, dịch chuyển đi đâu, ta cũng không biết rõ nhưng sẽ tụ tập tại một nơi."
Nghe đến đây Đá Đa tỏ vẽ thần bí, liền bị Ly Định dùng chân đá hắn mất cđó mới mẻ c, nói: "Ngươi nói nhanh lên đừng chần chừ."
Xung quanh ai cũng háo hức, muốn nhìn xem bắt hết Bảo Đoàn tại trận a.
Đá Đá liền nói: "Sau khi chúng huynh đệ bọn ta, giết được vài người sẽ lui đến địa điểm đó."
Nói xong hắn quay người, chỉ về phía dưới gầm cây cầu bắt ngang qua sống, từ bên này qua đầu bên kia.
Ly Định liền hiểu rõ, dưới cây cầu chắc chắn có gì đó mờ ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.