Hắn tê tay, lùi lại nắm chặt kiếm lao đến, một kiếm bổ xuống.
Lần này Thiên Uyên không đứng lại mà né tránh, nàng một thân hình nhỏ nhắn, lùi ra bên trái.
Bằng Thạch liền đưa lưỡi kiếm ra bên cạnh, Thiên Uyên đưa một tay ra, đẩy mạnh ra, kiểm của hắn liền bị đánh bay.
Đang bay lên cao thì nứt thành từng mảnh rơi xuống, Bằng Thạch nhìn lại liền ngây người, lùi ra xa miệng lẩm bẩm.
Một thanh kiếm mới xuất hiện, hắn sử dụng Công Pháp, vô số linh khí tụ tập trên kiếm hắn, chạy nhanh đến nhảy lên cao.
Mắt hắn nhìn trăm trú, Thiên Uyên ánh mắt sắc bén, một kiếm đánh xuống, đây là công pháp Hoàng giai trung cấp, của hắn.
Một tiếng nổ vang lên, vô số bụi bẩm bay lên, hắn vẫn đứng trên cao cầm kiếm đâm xuống, nhưng không còn dê dịch.
Chỉ đứng trên cao, kiếm vẫn im bặt không có chém xuyên qua, hắn liền cố sức đẩy mạnh tay xuống nhưng vô vị, không thể.
Hắn nhìn trước mắt bụi bặm, không thấy nữ nhân kia, một làn gió thổi qua, hắn liền nhìn thấy trước mắt, Thiên Uyên vậy mà chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn.
Hắn muốn rút kiếm lại, nhưng không thể, hắn định buông kiếm ra, Thiên Uyên liền đẩy mạnh ra bên cạnh, hắn liền bị đánh bay, bởi sức gió quá mạnh.
Hắn bay vài mét liền dừng lại, dừng kiếm đâm xuống đất, đôi chân chạm trúng đất để giảm tốc độ, trên đất cũng hiện dấu vết kiếm, cùng vết chân kéo dài hai mét.
Hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-may-man-ta-chi-la-vai-phu/1996394/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.