Lưu Tước chạy một mạch vào phòng, đợi đến khi đóng cửa phòng lại mới kịp thở ra một hơi: "hô, dọa chết tiểu bảo bảo rồi..."
[ chủ nhân, ngài ổn chứ? ]
"còn tạm, bất quá..."
[ bất quá....cái gì? ]
"không hổ là nam nhân mạnh nhất thời kì diệt vong a, khuôn mặt ấy, thân hình ấy, phải gọi là cực phẩm a!"
[ này...thì liên quan gì đến danh hiệu nam nhân mạnh nhất thời kì diệt vong? ]
"bộ ngươi không biết với nhan sắc ấy của Sở Mặc Thiên đủ khiến khối người mất máu đến chết sao? May mà ta nghị lực đủ lớn, chứ nếu phải người khác gặp cảnh này không phun máu mới là lạ đấy"
[ ... ], chủ nhân, ngài cũng quá khoa trương rồi 囧
"mà khoan đã, sao ta lại phải chạy nhỉ? cơ hội ngàn năm có một để ôm đùi vàng vậy mà bị ta bỏ lỡ mất tiêu rồi!!"
[ ai bảo ngài chạy vội làm gì?! ]
"tại lúc đó ta quá khẩn trương, không kịp nghĩ nhiều liền chạy đi rồi"
[ vậy là tự ngài đem cơ hội cấp quăng đi, đành chịu thôi ]
"aiz...cơ hội tốt vậy mà..", Lưu Tước tiếc nuối nói
Tiểu hệ thống: ai bảo ngài mải ngắm ngưòi ta làm gì?【bất lực】
[ ngài không định sang tìm Lưu Trình sao? ]
"phải rồi ha, ta qua đấy hỏi một chút, ngươi chuẩn bị nguyên liệu đi, ta định làm cơm hộp, nhưỡng chút rượu nho"
[ là, chủ nhân ]
— —
*cộc cộc*
"Lưu phó đội, anh có trong đó sao?"
"chờ chút", giọng từ trong căn phòng vang lên
"dạ"
5 phút sau_________
Âu Dương Thiên vác khuôn mặt tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643776/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.