*cạch*, cánh cửa bị người mở ra, Lưu Trình tinh thần mệt mỏi bước vào, hôm qua vừa đưa một đống vật tư về, phải kiểm kê cả đêm, đã thế tên mặt người dạ thú, sói đội lốt cừu kia còn không chịu buông tha cho hắn, mết chết hắn rồi, eo đến bây giờ vẫn còn đau, cũng may là vẫn có thể đi đường
"Trình Trình", tiếng này là Âu Dương Thiên thốt ra
Lưu Trình đánh cái rùng mình, anh lấy hai tay ôm vai xoa xoa vài cái như là muốn đánh rớt da gà trên người, nhắc tào tháo, tào tháo liền tới
"Âu-- Dương-- Thiên, tôi đã bảo cậu không được gọi như vậy rồi cơ mà", Lưu Trình cơ hồ gằn từng chữ mà nói, anh vẫn còn ức chế vụ hôm qua, đã bảo chỉ được sờ sờ ở bên ngoài thôi mà vẫn tiến vào
"Trình Trình, sao lại nói thế, người ta nhớ em mà", Âu Dương Thiên ủy khuất nói
Sắc mặt Lưu Trình càng trở nên khó coi hơn, anh hét lên: "mụ nội nó, ai là em của cậu, tôi lớn hơn cậu 3 tháng đấy"
Hình tượng thư sinh ôn văn nho nhã triệt để biến mất
Thấy Lưu Trình xù lông, Âu Dương Thiên càng mặt dày bám lên: "lớn hơn 3 tháng thì sao chứ, lớn hơn 3 năm vẫn ok thôi mà"
Sau đó chính là ta đến ngươi đi, ta đậu ngươi, ngươi xù lông
"ừm..cái đó...Lưu phó đội...em..em còn chưa có thẻ hội viên", Lưu Tước gian gian đánh gãy hai người, cậu cảm thấy mình thực vô tội, khi không lại đi làm bóng đèn, tại hai người liêu thật sự lâu quá rồi
Lưu Tước nghĩ nghĩ, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643770/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.