Chương trước
Chương sau
Lưu Tước khó khăn lắm mới chen lên được hàng đầu, nhìn được số liệu trên may tính của thanh niên, ngay lập tức, chất xám trong đầu cậu bắt đầu vận chuyển hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí là hàng triệu các loại mã số liệu, hình thành từng công thức tính, từng chữ số mật mã
Đang lúc đắm chìm trong tính toán, thanh niên lại nói mình giải không được khiến Lưu Tước vừa tính ra đáp án, không tự chủ được mà buột miệng nói ra mật mã cậu vừa tính
Kết quả sau đó chính là, mọi người đều quay về phía cậu, những người ban nãy còn chen chúc một chỗ với cậu đều ăn ý nhau mà đồng loạt dịch ra xa, tạo một khoảng trống quanh chỗ cậu đứng trông có vẻ khá nổi bật
Dưới ánh mắt chắm chú hay đúng hơn đánh giá, nhận xét của mọi người trong tiểu đội, Lưu Tước chỉ có thể cười trừ
Đúng lúc này, Chu Minh bị chen lại phía sau lợi dụng khoảng trống tiến về Lưu Tước, bắt lấy góc áo cậu thở hổn hển nói
"Bảo ca, anh đây rồi, lúc nãy đông người quá em chen lên không được"
"hể?..sao...chuyện gì xảy ra vậy...sao chỗ anh trống..nhầm..rộng rãi thế..??!!" _ lúc này Chu Minh mới nhận thấy tình hình có chút không đúng lắm
Lưu Tước bây giờ chỉ muốn bất lực vỗ trán, không sợ trời sập đất rung, chỉ sợ loại đồng đội ngu như heo, vừa ngu vừa thiếu nhãn quang
Lưu Trình lúc này mới lại gần cậu, hỏi _ "người vừa nói là cậu, đúng chứ"
"vâng, là tôi nói" _ Lưu Tước gật đầu, thành thành thật thật trả lời
"cậu biết cách tính?" _ Lưu Trình nghi hoặc hỏi lại, nhìn còn trẻ vậy mà, mật mã bảo vệ lắp đặt ở đây không đơn giản bị giải thế chứ
"vâng!" _ Lưu Tước gật đầu, kiên định nói, dáng vẻ đường hoàng
Lưu Trình nhìn cậu thật sâu, nhìn đến khi Lưu Tước cảm thấy mất tự nhiên mới nói _ "vậy cậu lên thử đi"
"vâng" _ Lưu Tước nhanh chóng gật đầu
Cậu tiến lại gần cửa sắt, nhập mật mã vào
*bíp bíp* cánh cửa xác định mật mã rồi từ từ mở ra, mọi người hít một ngụm khí lạnh
"thật sự mở được kìa!"
"đúng nhỉ, vậy là cậu ta tính nhẩm còn chuẩn hơn Thần Tốc* sao?"
*Thần Tốc: dòng máy tính mới nhất trong đoạn thời gian này
"rốt cuộc thì não cậu ta chứa những thứ gì vậy?"
Lúc này cậu thanh niên tên Vương Phúc đột nhiên bổ nhào lên, nắm chặt lấy vai Lưu Tước mà lắc qua lắc lại, miệng vừa hỏi vừa cảm thán như súng liên thanh
"aaa, cậu làm sao giải được hay vậy? OMG tôi đảm bảo cấu tạo não cậu khác hẳn chúng tôi a! không đúng! não của cậu chắc chắn đã vượt qua phạm vi não người, cậu là siêu não còn tui là não heo a..."
Mọi người:....cậu não heo vậy tụi tui não gì cho hợp, không có não chăng? Ừ, quá hợp lí!
"cậu..đừng lắc nữa...tôi chóng mặt" _ đầu Lưu Tước bị lắc qua lắc lại đến choáng luôn
"a.." Vương Phúc lúc này mới nhận ra mình thất lễ, liền ngượng ngùng buông Lưu Tước ra gãi đầu nói _ "xin lỗi, tại lúc nãy tôi kích động quá.."
"không sao.." _ Lưu Tước mỉm cười nói
Ngay lập tức Vương Phúc sống lại như cây được tưới nước, lại liên tiếp nói _ "từ nhỏ tôi đã thích mấy thứ đồ công nghệ rồi, tôi thấy nó rất thú vị, sau khi lớn lên tôi chọn học IT, tôi lúc nào cũng theo dõi tin tức về mấy hacker hàng đầu, mà người tôi hâm mộ nhất là Jame, dân IT bọn tôi đã bầu anh ấy làm vua nghành IT, cậu biết không Jame đã hack vào mạng lưới tình báo quân sự Âu Mĩ, mặc dù sau đó bị phát hiện và bị bắt đi nhưng tôi vẫn rất hâm mộ anh ấy....bla..bla.."
Trên trán Lưu Tước rơi xuống ba cọng hắc tuyến, cậu bé, trình độ miệng lưỡi này của cậu đủ để dìm chết người khác bằng nước miếng được đấy!!
_____**end chap 32**_____




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.