Lưu Tước khó khăn lắm mới chen lên được hàng đầu, nhìn được số liệu trên may tính của thanh niên, ngay lập tức, chất xám trong đầu cậu bắt đầu vận chuyển hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí là hàng triệu các loại mã số liệu, hình thành từng công thức tính, từng chữ số mật mã 
Đang lúc đắm chìm trong tính toán, thanh niên lại nói mình giải không được khiến Lưu Tước vừa tính ra đáp án, không tự chủ được mà buột miệng nói ra mật mã cậu vừa tính 
Kết quả sau đó chính là, mọi người đều quay về phía cậu, những người ban nãy còn chen chúc một chỗ với cậu đều ăn ý nhau mà đồng loạt dịch ra xa, tạo một khoảng trống quanh chỗ cậu đứng trông có vẻ khá nổi bật 
Dưới ánh mắt chắm chú hay đúng hơn đánh giá, nhận xét của mọi người trong tiểu đội, Lưu Tước chỉ có thể cười trừ 
Đúng lúc này, Chu Minh bị chen lại phía sau lợi dụng khoảng trống tiến về Lưu Tước, bắt lấy góc áo cậu thở hổn hển nói 
"Bảo ca, anh đây rồi, lúc nãy đông người quá em chen lên không được" 
"hể?..sao...chuyện gì xảy ra vậy...sao chỗ anh trống..nhầm..rộng rãi thế..??!!" _ lúc này Chu Minh mới nhận thấy tình hình có chút không đúng lắm 
Lưu Tước bây giờ chỉ muốn bất lực vỗ trán, không sợ trời sập đất rung, chỉ sợ loại đồng đội ngu như heo, vừa ngu vừa thiếu nhãn quang 
Lưu Trình lúc này mới lại gần cậu, hỏi _ "người vừa nói là cậu, đúng chứ" 
"vâng, là tôi nói" _ Lưu Tước gật đầu, thành thành thật thật trả lời 
"cậu biết cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643762/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.