Sở Mặc Thiên tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, anh nhớ mình đang thực hiện nhiệm vụ ngầm, không biết tin tức này từ đâu rò rỉ ra ngoài làm bọn chúng phát hiện ra hành động của anh
"chậc, lũ nội gián chết tiệt, không nghĩ tới lại to gan như vậy, lần này trở về lại phải dọn dẹp thêm mấy tên sâu bọ" _ anh xoa mi tâm tự nhủ
Lúc này Sở Mặc Thiên mới chú ý xung quanh, đây không phải bệnh viện, là phòng ngủ, rốt cuộc là ai đã cứu hắn?
Anh vén chăn lên, cẩn thận bước xuống giường, cả quá trình không gây ra chút tiếng động nào
Gì đây? Không phải anh bị thương sao? Sở Mặc Thiên kiểm tra khắp người một lượt, không có? một vết xước cũng không? Cả người không có chút đau nhức nào.....kì lạ
Lúc này cửa phòng chợt mở ra, Sở Mặc Thiên lập tức cảnh giác, chế độ đề phòng bật mức cao nhất
Lưu Tước vừa mở cửa đi vào, chợt bị một luồng khí thế cùng một ánh mắt sắc lẹm hướng về phía cậu ập tới, ngay lập tức, tinh thần lực của cậu lao ra tạo thế phòng thủ
Lưu Tước hồi thần, ánh mắt dừng trên người chủ nhân của luồng khí thế ấy, nam nhân lúc này đứng thẳng người, đôi mắt hổ phách xinh đẹp ghim trên người cậu, ánh mắt như nhìn chằm chằm con mồi của mình, chỉ cần cậu có chút gì bất thường thì ngay lập tức nó sẽ lao đến xé xác cậu ra
Thật thú vị nga~ đây đúng là mẫu hình cậu thích, đôi con ngươi lạnh lẽo thấu xương ấy, khí thế hoang dã, một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643749/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.