Hạo lão gia, lão Vương cùng vị thư ký thấy Trần Hạo Vũ cuối cùng cũng chịu rời đi thì thở ra một hơi thật dài. Có trời mới biết, khí lạnh của vị Trần thiếu gia kia đáng sợ như thế nào, cho dù đứng ở vị trí xa đến đâu thì bọn họ vẫn có ảo giác như một thanh đao lạnh băng đang kề sát cổ mình, cái khuôn mặt diêm vương ấy, khí thế mạnh mẽ ấy ------ nghĩ đến mà rùng mình. 
Hạ Ngọc Ly nhìn Trần Hạo Vũ nắm tay Lưu Tước rời đi mà ghen tỵ không thôi, trong lòng cô chất chứa đủ loại không cam, tại sao? tại sao? chỉ cần có mặt của tên đó là Hạo Vũ ca ca lại trở nên ôn nhu săn sóc, còn đối với cô lại lạnh nhạt như vậy, tại sao người đi bên cạnh anh không phải cô, tất cả những thứ này đáng lẽ phải thuộc về cô, là do tên giả tạo đáng ghét kia chen chân vào,....oán hận đối với Tần Gia Bảo tăng lên theo cấp số nhân. Có vẻ như cô đã quên mất rằng mình đã sợ hãi như thế nào trước cơn giận của Trần Hạo Vũ trước đó. 
----------------- Trên xe 
"Hạo Vũ" Lưu Tước lên tiếng, cậu có một số chuyện muốn hỏi Trần Hạo Vũ một chút 
"hửm, sao thế tiểu Bảo" 
"không có gì quan trọng đâu, muốn hỏi cậu chút chuyện thôi" 
"ừm, vậy cậu hỏi đi" Trần Hạo Vũ gật đầu, chỉ cần bảo bối nhi muốn biết cho dù có hỏi chuyện cơ mật của Trần gia hắn cũng không ngại nói cho cậu tất cả, như thế hắn lại có lí do để bám mãi không buông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643739/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.