"nhà tớ chật lắm, không thừa chỗ cho cậu ở đâu" Lưu Tước quay mặt sang xem tiếp chương trình đang chiếu dở trên TV
Trần Hạo Vũ nghe cậu nói xong liền trượt xuống đất đặt cằm lên đùi cậu, nhìn cậu với ánh mắt long lanh ngập nước ý định bán manh: "tiểu Bảo à, nghĩ lại chút đi, tớ hổng quen biết ai ở đây hết á, chẵng lẽ cậu nhẫn tâm để người bạn thân là tớ đây ngủ đầu đường xó chợ hay sao" nói xong còn chớp chớp mắt vài cái vẫn chưa từ bỏ ý định khiến cậu mềm lòng
Xin lỗi, tui đây miễn dịch với mấy vụ bán manh, cậu thầm nghĩ, "yên tâm đi, cậu cứ trưng bộ mặt này ra đường đứng là có người nhặt về ngay ấy mà" cậu lười nhìn tên ngốc đang ở dưới chân mình bán manh, giọng nói không cảm xúc vang lên: "còn nữa, một thiếu gia nhà giàu như cậu bộ thiếu tiền đi thuê khách sạn, nhà nghỉ à? Có não phải lôi ra dùng đi chứ"
Trần Hạo Vũ ôm tim khóc không ra nước mắt, cậu có thể đừng chọc ngoáy vào vết thương lòng của hắn có được hay không: "cái...cái đó, tớ đi vội quá nên...nên quên cầm thẻ tín dụng theo cùng m..mất rồi..ha ha.."
Cậu trực tiếp phi cái gối ôm vào khuôn mặt đẹp trai đang liên tục cười ngu kia: "ha ha cái đầu cậu, bộ não cậu bị chó ăn rồi hay sao mà đi bỏ trốn lại quên cầm tiền, tôi thấy cậu lết đến được đây đã là kì tích rồi"
"bảo bối nhi, đừng giận đừng giận, tớ không cố ý, tại đi vội quá nên quên mất"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-mat-the-sinh-ton/1643732/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.