Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77
Chương sau
Đúng như tên gọi của nó, Hư Không Thành là một mảnh thành trì nằm giữa không trung kéo dài vạn dặm, xung quanh được liên kết với nhiều tòa núi cao trôi nổi. Phía dưới là các sợi xích làm bằng huyền thiết kéo dài vạn dặm. Tại Nhân Giới, Hư Không Thành chính là tòa thành trì phồn hoa, cũng như đông đúc nhất, dân số khoảng hơn 7 tỷ người. Tại đây, cao tầng chia là Tam Tông, Tứ Môn, Ngũ Quốc. Đứng đầu Tam Tông là Đại Thừa Tông, Âm Ma Tông, Huyền Vô Tông, tiếp đến Tứ Môn là Đường Môn, Độc Môn, Cầm Môn, Kiếm Môn. Ngũ Quốc thì cao nhất là Đại Việt Đế Quốc, Yến Vực Đế Quốc, Đại Tần Đế Quốc, Bắc Vực Đế Quốc, Nam Vực Đế Quốc. "Woa, thành trì thiệt là lớn quá đi mất Thiên ca ca ơi, đồ ăn chắc ngon lắm. Chúng ta mau vào thành đi Thiên ca ca, vào thành mau đi" - Dạ Tuyết nhảy cẫng lên vì hào hứng, lôi kéo Phá Thiên bay thật nhanh vào thành "Được rồi, đừng làm loạn nữa tiểu nha đầu. Trước khi vào thành, chúng ta cần nộp phí trước. Nếu không sẽ bị Tam Tông, Tứ Môn và Ngũ Quốc quản lý quy củ." - Phá Thiên lắc đầu cười nói, đích thị là siêu cấp phàm ăn đội lốt yêu thú mà. Chưa kịp ngắm cảnh mộng tưởng đã đòi đi ăn. Bay theo lối mòn, mãi một nén hương sau mới đến được cửa thành. Phá Thiên âm thầm cảm khái, nơi đây đông đúng người qua lại, bộc lộ thực lực bản thân không phải là chuyện tốt, rước đến nhiều phiền toái không cần thiết lại làm ảnh hưởng tâm trạng. Nên hắn phải ấp chế tu vi còn Vương Hoàng Cảnh (Cấp 50/999) "Đứng lại, yêu cầu nộp phí vào thành là 5000 Linh Thạch" Một đám lính thị vệ bước tới ngăn chặn trước Phá Thiên và Dạ Tuyết Tên: Yến Nhạn Nam Thuộc: Lính giữ thành Hư Không Thành, gia tộc thuộc Yến Vực Đế Quốc. Cấp: 55/999 Cấp độ theo Đại Lục: Vương Hoàng Cảnh Ngũ Tầng Võ kỹ: Quân Nhân Trận (Huyền kỹ),Yến Vực Tam Kiếm (Địa kỹ) "5000 Linh Thạch, dĩ nhiên là mắc như vậy? Ta nhớ lúc trước vào thành chỉ có 10 Linh Thạch thôi mà?" - Phá Thiên khó hiểu hỏi, mới vài năm trước lúc còn ở Địa Cầu. Mỗi lần đăng nhập vào Hư Không Thành chỉ cần 10 linh thạch, bây giờ lại tăng lên gấp 500 lần, có phải hay không đám lính này muốn ăn đòn? "Ngươi cái tên nhà quê từ đâu đến, 10 linh thạch? ngươi là cho ăn mày chắc? Nếu không có linh thạch giao nộp thì từ nơi nào cút về nơi ấy đi" - Yến Nhạn Nam khinh bỉ quát to, lần đầu tiên làm lính giữ thành suốt 50 năm, hắn gặp một người điên khùng không biết từ nơi nào đến đòi nộp 10 linh thạch để vào thành? "Ngươi..." Phá Thiên sững sờ, thật muốn một bàn tay đập chết đám NPC nhãi nhép này mà. Phá Thiên cố gắng trấn định, không thể một hai lời nói là đánh đánh giết giết, mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng lời nói. Hắn phải lấy đức phục người, quyết định vậy, Phá Thiên quay sang nói "Vị quan nhân này, cho ta xin hỏi là tại sao lại thu phí cao như vậy được không. Lúc trước thực sự ta vào thành chỉ nộp có 10 linh thạch mà thôi" - Phá Thiên chắp tay thành thành khẩn khẩn nhìn Yến Nhạn Nam nói ra. "Aiz, ngươi không có chuyện gì làm đừng có mà ở đây đùa giỡn chúng ta. Đích thị là lúc trước phí vào thành chỉ có 10 linh thạch, nhưng đó là chuyện của 100.000 năm trước, không lẽ ngươi nói với ta là người sống từ thời Thái cổ tới đi? Hahaha" - Yến Nhạn Nam và đám lính phía sau được một trận cười bò, thiếu niên lang từ vùng quê nào đâu ra thật khôi hài. Càng nghĩ càng cười không chịu nổi. "Cái gì, 100.000 năm, 100.000 năm đã trôi qua rồi?" - Phá Thiên sững sờ, vội câu thông với Hệ Thống hỏi "Hệ Thống, Hệ Thống, bây giờ là thời đại nào. Có phải thật đã 100.000 năm trôi qua? Tại sao ta chỉ cảm giác mọi chuyện chỉ đều như là mới xảy ra?" "Hệ Thống: Xác nhận đích thị là đã 100.000 năm trôi qua kể từ ngày Người chơi chết và Xuyên không đến thế giới Tiên Hiệp Cửu Giới. Căn cứ theo xác định, bây giờ là Niên Lịch 102.019 theo lịch Địa Cầu. Vì để các NPC tự sinh hoạt và trở nên độc lập như một cá thể riêng, Thiên Đế đã phải chờ đến 100,000 năm sau để thời đại tiến hóa, sau đó mới cho Người chơi Phục Sinh lại trên Nhân vật" "100.000 năm, 100.000 năm trôi qua thật rồi sao. Nếu nói như vậy, các NPC không phải NPC nữa mà là hoàn toàn là người thật?" - Phá Thiên cảm thán, không thể tin được hỏi, hắn cứ ngỡ đây vẫn đang là thế giới game, chỉ mình hắn là người có suy nghĩ độc lập duy nhất? "Hệ Thống: Hoàn toàn chính xác, mỗi một cá thể, mỗi một sinh linh trên Hồng Mông Vũ Trụ này đều được Thiên Đế ban cho sinh mệnh và linh hồn. Cho nên, hiện nay các NPC đều không còn tồn tại, mà chính là Chân chính con người"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77
Chương sau