"Bây giờ hai ông bà tính sao?"
Người đàn ông cao to bặm trơn đứng trước mặt hai ông bà già, phía sau tầm bảy tám người đàn ông đi theo.
"Cậu ơi cậu, cậu làm ơn tha cho chúng tôi đi cậu. Tui lạy cậu đó cậu ơi..."
Bà già quỳ mà bò đến nắm lấy chân tên đó. Mắt mũi bà tèm lem là nước mắt.
Bụp!!
"Ahh."
Người đàn ông đó dùng chân mình đá bà ta ra, cú đá mạnh bạo vung vào xương sườn làm bà ta như muốn ngất.
"Tao cho chúng mày mười ngày. Sau mười ngày phải trả đủ nọ cho tao! Còn không, tao cắt cổ, cưa tay, chặt chân hết chúng mày!"
"Đi!"
Người đàn ông đó cùng mấy tên đi sau từ từ bước ra cổng mà đi về. Hai ông bà già ngồi đây ôm nhau mà khóc.
Nhìn vào ngồi nhà ông bà già đó to lắm cơ, phía trước còn có mấy cây mai to đùng chừng ba bốn chục năm lận.
"G...giờ sao bà..."
"Để...để tui coi..."
Nói rồi hai ông bà đi vào trong buồng, ngôi nhà tự nhiên u ám hơn hẵn.
***
Sáng hôm sau, Nàng bước đến phòng khách với vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Cộp Cộp Cộp.
Tiếng guốc mộc của Nàng ngày một to hơn, Cô đang ngồi dùng trà ở bàn nghe thấy mà quay lại.
"Dậy rồi hả đa."
Nàng cười hì hì mà gãi đầu. Nàng dậy trễ, Cô ngồi đây chừng hai giờ rồi mà Nàng mới ra. Làm người ta chờ muốn chết.
"Con Bình. Dọn cơm."
Cô ra lệnh dứt khoát. Rồi rồi ba bốn đứa gia đinh đi ra. Nào là thịt kho, nào là canh cá, nào là tôm luộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-vo-co-hai/773963/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.