Nguyệt Tử Viêm tuy là tên gian manh, nhưng ta vẫn thực sự thắc mắc, rốt cuộc điều gì, đã khiến một kẻ mạnh như Nguyệt Thương rơi vào bẫy của hắn? Đề rồi y phải tạm lánh đi dưỡng thương? Và trong thời gian y ở Vương phủ, chắc chắn Đế vị để trống, không đời nào Nguyệt Tử Viêm không dòm ngó đến.
Nam Phong dù đã giải thích nhưng những nút thắt hắn đều nói cho qua, có lẽ còn có uẩn khúc ta không cần biết.
Thứ thực sự khiến ta bận tâm, chính là quá khứ đáng thương của hắn, một Yêu Đế cao cao tại thượng, hóa ra từng là một đứa trẻ yếu đuối, bị hắt hủi như vậy.
Ta đã rất xúc động, xoa đầu Nguyệt Thương khiến cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên trố mắt muốn rớt hai con ngươi ra ngoài...
Nghe oai phong như thế nhưng ta đã kiễng chân cao hết sức bình sinh rồi mà cũng chỉ có thể chạm đến mái hắn.
Tóc hắn rất mượt.
Ta thở dài:
-Huynh đúng là không đáng yêu bằng hồi còn ở Vương phủ nhỉ?
Trên trán hắn nổi gân xanh, mặt Nguyệt Thương đen như nhọ nồi:
-Nha đầu ngốc, Nam Phong dẫn ngươi đi ăn tôm hùm mật gấu à?
Ta lắc đầu:
-Không, ta chỉ thấy huynh...- chữ “đáng thương” bị ta nuốt ngược vào trong, vì ta không muốn hắn nghĩ ta thương hại hắn, một kẻ rất sĩ như hắn sẽ nổi đóa cho xem.
Nguyệt Thương đáp trả lại bằng cái vò đầu khiến tóc tai ta rối tung:
-Nhóc con, ngươi gọi bổn tọa là gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-phe-nhan-tieu-quan-chua/2917600/chuong-21.html