"Tối nay cái giường...à không, cái Long Sàn này là của ta. Anh ngủ đằng đó đi!" Thượng Quan Băng Nguyệt ngồi trên Long Sàn của Công Tôn Gia Khánh, mắt nhìn hắt, tay chỉ về hướng 1 cái ghế, miệng cười tươi nói.
Hắn nhìn theo hướng nơi mà cánh tay nàng chỉ, mặt hắn hoàn toàn đen lại. Nàng chỉ vào là 1 cái ghế, đêm nay hắn phải ngủ trên 1 cái ghế như vậy sao? Hắn đường đường là Hoàng Đế 1 nước mà lại phải có lúc ở trong chính Tẩm Phòng của hắn mà lại phải ngủ trên ghế.
Hắn thật muốn trị nàng tội đại nghịch bất đạo, nhưng hắn lại không nỡ cũng rất là không muốn phạt nàng. Hắn cũng rất ngạc nhiên về hành động của bản thân, hắn cũng biết là từ khi gặp nàng, hắn đối với từng hành động cử chỉ rất bao dung và rộng lượng không hề muốn trách phạt nàng. Hắn không biết tại sao lại làm vậy, cho tới khi hắn tự nhủ với lòng, những điều đó đều do nàng là ân nhân cứu mạng của hắn.
Nhưng như vậy mà bắt hắn ngủ trên ghế thì thật không thoả đáng. Hắn định lên tiếng nói, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì nàng đã lên tiếng.
"Như vậy không thoả đáng cho lắm, dù sao anh cũng là bệnh nhân. Ta mà để anh ngủ trên ghế thì chính là bác sĩ bắt nạt bệnh nhân rồi." Nàng ủ rủ nói.
Nàng không nỡ cho hắn ngủ trên ghế, nhưng lại với tư cách là bệnh nhân của nàng. Nàng đúng là không hề để Ngai Vị Hoàng Đế của hắn vào trong mắt.
"Long Sàn lớn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-lon-nhat-hoang-thuong-cung-phai-so/252832/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.