Người đàn bà vội vàng đi đến bếp lò bưng một chậu sứ tới, cho Lý Nguyên Chiếu xem.
Lý Nguyên Chiếu thò đầu qua nhìn, thấy bên trong hỗn tạp nhiều thứ, có lá rau, cụ thể những thành phần gì thì không thấy rõ, nhưng mùi thiu thoang thoảng bay vào mũi hắn.
Quách Thiên Dưỡng lại gần nhìn, ghét bỏ, rồi lùi lại.
“Đây là cái gì?”
“Đây là cháo nấu băng trấu gạo, hạt kê, rau củ dại, còn thêm chút muối...
Lý Nguyên Chiếu nhíu chặt mày. Hắn không thể ngờ được thứ này lại cho người ăn... Ở huyện Đào Nguyên, hắn từng thấy bách tính đứng bên đường ăn cơm.
Trong bát cơm, cơm ra cơm, đồ ăn ra đồ ăn, trông rất bình thường.
Nhưng mà thứ này nhìn không ngon mắt, mùi vị cũng không ra gì, có thể ăn được sao?
“Thứ này có thể ăn sao?” “Có thể ăn, cả nhà dân phụ ngày nào cũng ăn cái này!”
Nghe được câu trả lời khẳng định của người đàn bà, Lý Nguyên Chiếu vẫn không dám tin.
Nhất thời tò mò, hắn nói: “Ta có thể nếm thử không?” Quách Thiên Dưỡng hoảng sợ, vội vàng xông tới cướp lấy cái chậu sứ, khóc lóc nói: “Không thể được! Công tử không thể ăn được!”
“Ngài loại đồ ăn không rõ ràng này vào mà bị đau bụng thì sao, lão gia sẽ gϊếŧ ta mất!”
Nói xong, hắn ta hung tợn quay đầu nhìn người đàn bà kia.
Bà ta sợ hãi vội vàng trốn vào một góc.
“Thế ngươi ăn đi!”
“Hả?”"
Quách Thiên Dưỡng khóc không ra nước mắt, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437077/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.