Trong cung Càn Thanh.
“Bệ hạ, đã tra ra bối cảnh của Phương Thượng, hẳn là một trong ba tiến sĩ đứng đầu tam giáp, cha mẹ đều mất sớm, khi ấy hắn mới mười lăm tuổi.”
“Vốn dĩ hẳn được bổ nhiệm làm huyện lệnh ở kinh kỳ, hoặc là vào cung, nhưng vì tính tình nóng nảy nên mâu thuẫn với quan lại, sau lại xảy ra chuyện huyện lệnh huyện Đào Nguyên chết vì bạo bệnh, cho nên hẳn trực tiếp được bổ nhiệm về huyện Đào Nguyên.”
“Huyện Đào Nguyên chỉ có khoảng hai ngàn người, là nơi cực kỳ nghèo, hàng năm gần như không đóng thuế...”
“Theo tình hình báo cáo năm ngoái, tình hình nơi đó vẫn như vậy, số người bị quản lý vẫn chưa đến hai ngàn người.”
“Lão nô đã phái ngựa đi tìm quan chức kiểm tra Phủ Hoành Giang, mấy ngày nữa bọn họ mới có thể vào kinh thành”
Quách Thiên Dưỡng báo cáo xong, thu hồi tư liệu trong tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Cảnh Đế.
Vị huyện lệnh Đào Nguyên này đúng là to gan mà, lại dám giấu cấp trên, chưa bao giờ nộp thuết
Huyện Đào Nguyên năm giữa kinh kỳ và Phủ Hoành Giang, gần đến như thế mà còn có thể ẩn giấu chuyện này lâu như vậy, bên trong chắc chắc có điều kỳ lạ.
Vẻ mặt Cảnh Đế bình tĩnh, nhưng ngón tay lại không ngừng gõ lên mặt bàn.
Một lúc sau, ông đột nhiên cười lớn: “Ha ha, thật thú vị. Vị huyện lệnh của Đào Nguyên này vẫn là một anh hùng trẻ tuổi, mới mười lăm tuổi đã đạt được tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437051/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.