Sáng sớm hôm sau, sau khi Phương Thượng bị Tiểu Đào đánh thức, hắn vừa buồn ngủ vừa chờ Tiểu Đào giúp hắn thay quần áo.
Hắn mơ hồ hỏi: “Từ lúc ngươi đánh thức ta đến giờ đã bao lâu rồi?”
Đã trưa rồi ạ! Hai gã thương nhân đến từ kinh thành đang đợi ngài ở ngoài...”
Tiểu Đào khéo léo giúp hắn mặc quan phục, sau đó lấy một cái khăn ướt lạnh lau mặt cho hắn.
Phương Thượng bỗng tỉnh ngủ hơn nửa, cả người trông cũng tràn đầy năng lượng hơn.
“Ôi chao, mấy ngày nay ta ngủ không ngon giấc, ngươi cũng không thể nhẹ nhàng hơn được sao.”
Tiểu Đào không nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn, nàng không thể hiểu được tại sao mỗi ngày Phương Thượng đều phải ngủ ít nhất sáu tiếng.
Ngủ lâu như vậy không lẽ ngài ấy không thấy mệt sao, còn tiếp tục ngủ như vậy có ngày cả người đều phải lở loét cũng không chừng!
Phương Thượng cũng cảm thấy khổ sở, cái thời đại này không có trò giải trí nào, ngoại trừ ngủ thì còn có thể làm gì khác hả?
Không ai hiểu được nỗi đau trong lòng hắn cả.
Sau khi thay quần áo, hẳn loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ.
Để thuận tiện, toàn bộ phòng khách của Phương Thượng đều được xây dựng ở sân sau của Nha Môn.
Đồng thời, Nha Môn cũng thực hiện thay đổi những chế độ tương ứng để ứng đối với các loại khuôn mẫu mới ở huyện Đào. Nguyên.
Có phòng tiếp khách, phòng hòa giải, phòng tài liệu, v.v... nhìn chung lại thì kết cấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-lam-huyen-lenh-hoang-gia/3437047/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.