“Tinh Y, một mình em…”
“Diệp Dương, anh đang nói ngốcnghếch cái gì vậy, cái gì một mình?”
“Nếu anh chết, một mình em phảichăm sóc tốt bản thân và Niệm Niệm.”
“Diệp Dương! Nói rõ ràng! Cáigì gọi là “Nếu anh chết”!” Thanh âm Diệp Dương để lộ sự suy sút, khiến Hàn TinhY cảm thấy bất an sâu sắc, không tự giác mà cao giọng.
“A, kỳ thật bây giờ với việcanh chết có gì khác nhau đâu. Không ở bên cạnh em, không thể giúp gì cho em,tất cả đều là tự mình đối mặt…”
“Ông xã, anh đang nói gì vậy?Không anh luôn nói chuyện với em sao? Không phải anh luôn quan tâm trợ giúp emsao?”
“Trợ giúp, anh ở đây, sao cóthể giúp em. Có lẽ, Tinh Y, đến núi Mộ Huyên đi. Trước kia chúng ta có đến núiMộ Huyên, em còn nhớ đã nghe nói, đỉnh núi kia có một tấm bia đá từ đại Đườnglưu lại không? Anh ở đỉnh núi chờ em.”
“Cái gì, sao lại ở đỉnh núi chờem, Diệp Dương, anh làm cái quỷ gì vậy! Anh mạo hiểm đúng không? Anh chơi vớilửa! Diệp Dương, anh hãy nghe em nói, không nên vì cái lợi trước mắt, từ từcũng được, mười năm, hai mươi năm, em cùng Niệm Niệm đều chờ anh trở về!”
“Không còn kịp rồi, tâm hồn đãnhuốm đầy nước bẩn sao có thể dễ dàng thoát ra. Chỉ vì cái lợi trước mắt, có lẽem nói đúng, anh chính là vì cái lợi trước mắt…”
“Diệp Dương, không cần vội,nghĩ biện pháp đi, sẽ có đường lui, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun a!”
“Đường lui… Có lẽ không thể tìmđược đường lui, Tiểu Y, nhớ kỹ, đỉnh núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ky-su/176086/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.