Trong lúc nàng còn đang sầu tình uống rượu, thì Tống thái y đã đến trước mặt nàng rồi.
"Hiền phi nương nương." Tống Thái y hành lễ xong mới tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
"Sư phụ, người có chuyện gì cần tìm con sao?" Đình Nguyệt Hy đặt bình rượu trên tay xuống.
"Lão phu muốn đến từ biệt con." Tống Thái y vuốt chòm râu trắng, "Ngày mai lão phu sẽ từ quan về quê nhà quy ẩn."
"Sư phụ, ngay cả người cũng muốn bỏ rơi con sao?" Đình Nguyệt Hy cất giọng, thê lương tột bậc, "Miên tỷ tỷ bỏ con đi rồi, Bệ hạ cũng không cần con hầu hạ bên cạnh nữa, ngay cả sư phụ cũng muốn bỏ con đi, con là một nữ nhân đáng ghét đến vậy sao?"
Dứt lời, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
"Nguyệt Hy, lão phu không phải muốn bỏ con đi, nhưng lão phu đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, bản thân cũng không muốn đến khi chết rồi, linh hồn phải vất vưởng nơi cung cấm này nữa, lão phu chỉ muốn về quê quy ẩn để sống những này tháng cuối đời mà thôi." Tống Thái y tự rót cho mình một chung rượu, sau lại hướng về phía nàng, "Chung rượu này xem như lão phu kính con, Nguyệt Hy, tương lai phía trước của con, con phải tự mình quyết định, lão phu không thể cùng con bước tiếp được nữa rồi."
Nói xong, ngài cũng uống cạn chung rượu trên tay.
"Sư phụ, người nói xem, có phải đồ nhi ngốc lắm không?" Đình Nguyệt Hy cười, đúng vậy, nàng cười, nhưng nụ cười của nàng là tầng tầng lớp lớp đau thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-hoang-de-hay-mau-quy-phuc-ta/869434/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.