Vài ngày sau, Trường Thọ cung.
Đình Nguyệt Hy ngồi trong đại điện, trong lòng ôm lấy tiểu bảo bối đã lâu không gặp, xúc động đến mức bật khóc.
Nàng vốn dĩ là người không dễ dàng rơi lệ, nhưng nhìn Sở Khuynh Hàn bụ bẫm trắng trẻo trong lòng, nhất thời liền không kiềm nén nổi tâm tình.
"Mẫu phi, đừng khóc." Sở Khuynh Hàn rất hiểu chuyện, bé còn vươn bàn tay trắng nõn, đẹp như búp măng thay nàng lau đi lệ châu mặn chát.
"Ai, Hiền phi à, nếu như đã không muốn xa Hàn Nhi như vậy, sao ngươi còn làm Bệ hạ chán ghét?" Thái hậu nhìn tình cảnh mẫu tử liền tâm của Đình Nguyệt Hy cùng Sở Khuynh Hàn, cũng kiềm lòng không đặng.
"Thái hậu, nếu như thần thiếp nói với người, thần thiếp không hề có tư tình gì với Thừa tướng đại nhân... người có tin không?"Đình Nguyệt Hy hướng Thái hậu, gượng cười nói.
"Ai gia tin ngươi thì được gì? Quan trọng là Bệ hạ không tin ở ngươi." Thái hậu thở dài một hơi, "Ai gia vốn còn tưởng ngươi đã gần chiếm được thánh tâm, nhưng không ngờ lại để lỡ mất."
Lúc tiên đế còn sống, bà không hề chiếm được trái tim của ông ấy, không được hưởng thụ cảm giác yêu và được yêu là gì, đó chính là điều tiếc nuối nhất cuộc đời bà.
Nay Hiền phi suýt chút nữa đã có thể làm được, những vẫn vụt khỏi tay trong nháy mắt.
Đúng là ông trời không toại lòng người mà.
"Ai gia tính như thế này, trước tiên ngươi cần tĩnh tâm một chút, hôm sau ai gia sẽ xuất cung đến Di Hòa viên cách Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-hoang-de-hay-mau-quy-phuc-ta/869430/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.