Thời điểm Đình Nguyệt Hy tỉnh lại đã là rạng sáng, mặt trời cũng đã tỏa ra những tia sáng yếu ớt vào khung cửa sổ, phòng sinh đã sớm dọn dẹp xong, nàng vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tống Như Quỳnh ở bên cạnh coi chừng. "Nương nương, người tỉnh rồi!" Tống Như Quỳnh rất vui vẻ. Nàng nhìn xung quanh một lượt, không thấy tiểu bảo bối, nhịn không được lo lắng hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu? Đi đâu rồi hả?" Nói xong lại chuẩn bị đứng dậy đi tìm. Tống Như Quỳnh vội vàng cản nàng lại, giúp nàng đắp lại chăn, trấn an nói: "Tiểu hoàng tử rất tốt, uống sữa xong đã ngủ thiếp đi ở phòng bên, có nhũ mẫu cùng Đàn Diệp Hương trông chừng, nương nương không cần lo lắng, nếu nương nương muốn gặp tiểu hoàng tử, nô tỳ đi ôm qua cho người nhìn một lát." Đình Nguyệt Hy vội vàng gật đầu, sai nàng ta đi nhanh một chút. Rất nhanh, Tống Như Quỳnh đã ôm Ngũ hoàng tử đem đến đây. Đình Nguyệt Hy nhìn tiểu bảo bối do chính mình vất vả sinh ra, nhỏ nhỏ mềm mềm, trong lòng một mảnh nhu hòa, cảm giác làm mẹ thật kì diệu. Đón đứa bé thật cẩn thận từ trong tay Tống Như Quỳnh ôm vào trong ngực. Trong khăn bông dày bọc tiểu bảo bối ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cái miệng chúm chím đo đỏ khẽ nhếch, hai tay nhỏ bé hơi hơi nắm lại, cực kỳ đáng yêu, Đình Nguyệt Hy không nhịn được cúi đầu, khẽ cúi đầu hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của đứa bé, trong lòng tràn đầy nhu tình. "Nương nương, người sinh hài tử một đêm ắt hẳn cũng đã đói rồi? Nô tỳ sẽ sai cung nữ mang thức ăn đến đây cho người." Đình Nguyệt Hy cũng cảm thấy có chút đói, vì vậy liền gật đầu. Ăn xong thấy hơi buồn ngủ, Đình Nguyệt Hy liền đặt khăn bông có tiểu bảo bối vào bên cạnh giường, bắt đầu ngủ cùng bé. Lúc này đến phiên Đàn Diệp Hương trông để Tống Như Quỳnh đi nghỉ ngơi. Buổi sáng trôi qua, Phượng Thiên cung bắt đầu náo nhiệt trở lại. Sở Cửu Khuynh sai người đem hai rương đồ mang đến, ngay sau đó Thái hậu cũng ban thưởng, đồ ban thưởng vừa nhiều vừa đa dạng làm cho người ta nhìn muốn đỏ mắt. Mặc kệ trong lòng những nữ nhân trong cung nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt các nàng vẫn tươi cười vui vẻ nhanh chóng mang đến đây chúc mừng nàng. Ngũ hoàng tử này chính là rất khỏe mạnh, Hiền Thục nghi có thể nói là mẫu bằng tử quý, chỉ cần kết thúc ở cữ là nàng được tấn phong Chiêu nghi rồi. Đi qua có thể hưởng một ít không khí náo nhiệt cũng được. Sau khi sinh tiểu bảo bối xong, nàng vẫn chưa thể đi lại được, cho nên nhìn đầy đặn hơn so với trước kia, trên mặt cũng tăng thêm vài phần nhan sắc kinh diễm kiều mị. Làm cho những phi tần đến chúc mừng ghen tị không thôi. Chờ đến khi người đến chúc rời đi, rốt cuộc Đình Nguyệt Hy cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người rất mệt mỏi ngã lưng nằm lại giường, vì bảo vệ tiểu bảo bối, nàng liền lấy lý do Ngũ hoàng tử mới sinh, không thể bế ra ngoài để đuổi bọn họ về. ... Ngày hai mươi ba tháng Giêng năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười hai, mưa xuân rơi rả rích. Đình Nguyệt Hy ôm lấy tiểu bảo bối trong lòng, nàng lặng người ngồi bên khung cửa sổ, ngắm nhìn màn mưa rơi trắng xóa bên ngoài. Ngũ hoàng tử của nàng bây giờ đã gần một tháng tuổi rồi, cũng nặng thêm không ít, rất kháu khỉnh, da dẻ lại trắng nõn mềm mềm như một cái tiểu lung bao, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe, đôi mắt to tròn màu xanh lục bích trong suốt tươi sáng, chiếc mũi cao nhỏ, môi chúm chím đỏ hồng như một quả táo chín, cực kỳ tinh xảo khả ái, vừa nhìn là biết, khi lớn lên hài tử này nhất định sẽ trở thành một nam nhân có dung mạo hơn người. "Nương nương, người dùng ít điểm tâm đi." Tống Như Quỳnh đặt đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh nàng một ít điểm tâm ngọt, ánh mắt khi nhìn đến Ngũ hoàng tử trong lòng nàng lại vô cùng dịu dàng, "Ngũ hoàng tử đã gần được một tháng tuổi, nương nương, người đã có cái tên nào đặt cho ngài ấy hay chưa?" Đình Nguyệt Hy cười nói, "Tên của hoàng tử cùng công chúa trong cung đều do Thái hậu, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương làm chủ, bổn cung sao dám tự ý quyết định cơ chứ?" "Nhưng nương nương lại là phi tần được Bệ hạ sủng ái nhất nha, người nhất định sẽ nghe theo nương nương mà!"Tống Như Quỳnh đùa giỡn nói một câu, thuận tiện đi vòng về phía sau lưng Đình Nguyệt Hy, giúp nàng xoa bóp bả vai. "Nếu như lời ngươi nói, chuyện gì Bệ hạ cũng nghe theo lời của bổn cung, thì Thiên Quốc này sớm đã không còn nữa rồi." Đình Nguyệt Hy dỗ dành hài tử nho nhỏ trong lòng ngủ say, khóe môi mỉm cười ôn hòa, "Chỉ cần là tên Bệ hạ đặt, bổn cung sẽ thích, mà tiểu hoàng tử của bổn cung nhất định cũng sẽ thích." "Nàng sẽ thích thật sao?" Đình Nguyệt Hy giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Cửu Khuynh đang chậm rãi bước về phía nàng. "Bệ hạ?" Dù sao Đình Nguyệt Hy cũng đã quá quen với việc không cần thông truyền mà trực tiếp vào trong tẩm cung này của Sở Cửu Khuynh, ngược lại thấy như vậy cũng tốt, dẫu gì nàng cũng được xem là 'tri kỷ' của Đế vương, nếu cứ mỗi lần đến liền một lần thông truyền, nàng sao có thể tiếp cận trái tim của hắn đây? Nàng rất muốn nghe từ miệng hắn nói ra ba từ: trẫm yêu nàng. Mục tiêu cuối cùng của nàng không chỉ là quyền lực, mà còn là trái tim của nam nhân hoàn mỹ trước mắt này đây. Tống Như Quỳnh ở sau lưng Đình Nguyệt Hy thủ phục quỳ xuống thỉnh an, nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ đánh thức tiểu hoàng tử vừa mới ngủ trong lòng nàng. Sở Cửu Khuynh hờ hững phất tay, Đình Nguyệt Hy nhẹ nhàng từng chút giao lại tiểu bảo bối trong khăn bông cho Tống Như Quỳnh, để nàng ta đưa sang vi phòng sát vách cho bé nghỉ ngơi. Đợi Tống Như Quỳnh khuất bóng rồi, Đình Nguyệt Hy mới tự tay rót trà cho hắn, mỉm cười mở lời trước, "Bệ hạ, thần thiếp còn đang ở cữ, người đến đây có chút không hợp cung quy." "Trẫm đã sớm nói qua, trẫm là cung quy của nàng, trẫm không sợ thì nàng có gì phải sợ chứ?" Sở Cửu Khuynh cưng chiều đem tay nàng bao bọc lại, tay nàng rất nhỏ, tựa như một búp măng mới nhú, nhất thời liền lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn của hắn. "Bệ hạ..." Đình Nguyệt Hy phừng một cái liền đỏ mặt, nàng có thể đối với bất cứ nữ nhân nào tàn nhẫn vô tình, nhưng duy chỉ có hắn, hết lần này đến lần khác chỉ cần những hành động thân mật nhỏ nhặt thôi cũng đủ khiến nàng ngượng ngùng rồi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng không thể rút tay lại, chỉ có thể bất động nhìn hắn mà thôi. Sở Cửu Khuynh thấy nàng ngượng ngùng liền không khỏi bật cười, nàng năm nay cũng đã bước sang tuổi mười tám, lại vừa hạ sinh cho hắn một hài tử trắng trẻo bụ bẫm, ấy thế mà vẫn còn như thiếu nữ đơn thuần ngày nào, quả thật là vô cùng khác biệt. Hắn cũng không quản nàng đối phó nữ nhân trong hậu cung ra sao, chỉ cần không phải là giang sơn cùng hoàng tự của hắn, thì hắn tuyệt nhiên sẽ cho nàng sự sủng ái đến cuối đời. Sở Cửu Khuynh hứng thú nghiên cứu nét mặt của Đình Nguyệt Hy thêm mấy lần, bỗng dưng lại đứng dậy, ngón tay thon dài nâng gương mặt đang đỏ hồng của nàng lên một chút, hắn hơi cúi người ghé vào bên tai nàng thổi một hơi, thì thầm nói: "Ái phi, nàng cũng đã là nữ nhân có hài tử rồi, chỉ là nắm tay, nàng cũng không cần đỏ mặt đến vậy chứ?" Mặt Đình Nguyệt Hy mỗi lúc càng nhiễm thêm sắc đỏ rực rỡ, "Bệ hạ... thần thiếp không có... là do... do... do..." Nàng suy nghĩ nát óc cũng không biện bạch được cho việc đỏ mặt của mình, cho nên cuối cùng là chọn cách im lặng cho qua chuyện. Nhưng hắn cũng đâu có bỏ qua cho nàng nhanh như vậy? Bờ môi bạc sắc kề sát cái cổ trắng nõn mềm mịn, hắn không nói không rằng liền hôn lên, dùng lực mút lấy, lưu lại trên làn da nàng một vệt đỏ hồng. "A!" Đình Nguyệt Hy tròn mắt kinh hô một tiếng, nàng còn chưa kết thúc ở cữ, hắn cứ như vậy liền muốn nàng sao? "Bệ hạ, thần thiếp còn chưa thể hầu hạ người." Đình Nguyệt Hy vươn tay giữ chặt hai bả vai của đối phương, nam nhân này, hắn làm ra chuyện ám muội như vậy, nàng cũng không biết nên đối phó thế nào cho phải. "Trẫm cũng không phải muốn nàng." Sở Cửu Khuynh xoay mặt hôn lên má nàng một cái, cười nói: "Chỉ là trêu ghẹo nàng một chút, ái phi sao lại gấp gáp như vậy? Nàng muốn sao?" "Thần thiếp..." Đình Nguyệt Hy ấp a ấp úng cả nửa ngày cũng không nói thêm được một câu nào cả, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, mặt cho hắn thỏa sức trêu ghẹo, nàng bây giờ liền ghi hắn thêm một nợ, sau này nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Sở Cửu Khuynh ngồi lại ghế, một tay chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Đình Nguyệt Hy rõ ràng chính là một tiểu khả ái, hắn một ngày không trêu ghẹo nàng, tâm tình sẽ cực kỳ không tốt chút nào nha~ "Ái phi, nàng nói chuyện với trẫm hay là đang cùng cái bàn hàn huyên tâm sự vậy?" "Thần thiếp..." Đình Nguyệt Hy nghe hắn nói vậy, vội vàng ngước mặt lên, lại bắt gặp ánh mắt cực kì ôn hòa của đối phương, tim lại không tự chủ đập lệch mất một nhịp. Nàng thấy không khí trong tẩm cung nhất thời trở nên lúng túng, lập tức nói lảng sang chuyện khác, "Bệ hạ, người đã có tên nào đặt cho hài tử của chúng ta hay chưa?" Tên của hoàng tử sẽ được tuyên bố vào yến tiệc đầy tháng, tuy nhiên nàng vẫn muốn biết trước. "Gọi Sở Khuynh Hàn, phong hiệu của nó sẽ là Hiển Tông Hoàng tử." Khóe môi Sở Cửu Khuynh chợt nhếch lên. "Bệ hạ, thần thiếp không có ý kiến gì với kỳ danh của người lấy, nhưng phong hào 'Hiển Tông' có phải..." Ai đời con của thứ phi lại được dùng chữ 'Tông' trong phong hào cơ chứ, hơn nữa phần phụ lại còn là tên húy của hắn? Hắn là muốn con của nàng đứng mũi chịu xào hay sao? "Đừng lo lắng, cũng chỉ là một cái phong hào với một cái tên, bọn họ cũng không thể ý kiến gì được, huống hồ chi Thái hậu cũng đồng ý, nàng không cần sợ A Hàn bị ganh ghét." Sở Cửu Khuynh ngược lại bình thản đối nàng nói, "Một tháng sau là yến tiệc đầy tháng của Khuynh Hàn, trẫm sẽ tuyên bố ý chỉ tấn phong, đến ngày mùng một tháng Hai, bên Thượng Nghi cục sẽ tổ chức đại lễ phong phi theo thể chế cho nàng." Tấn phong Chiêu nghi nàng đương nhiên biết. Nhưng vẫn sẽ giữ phong hào 'Hiền' này hay sao? Khi tấn phong Hiền Chiêu nghi, không phải lúc đó thân phận của nàng còn cao hơn cả Trang Chiêu nghi đã theo Sở Cửu Khuynh hơn mười mấy năm? Dù sao, phong hào 'Trang' cũng không thể nào bằng Hiền – Thục – Nhân – Đức được. Không bị nàng ta oán hận mới là lạ đó. Nàng kéo kéo tay áo Sở Cửu Khuynh, cười cười lấy lòng: "Bệ hạ, thần thiếp vẫn giữ phong hào này sao?" "Phải, sau này ái phi chính là Hiền Chiêu nghi của trẫm." Sở Cửu Khuynh nhếch môi, đáy mắt thoáng qua ý cười. ... Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, hôm nay là hai mươi lăm tháng Giêng, cũng chính là ngày đầy tháng của Ngũ hoàng tử, mưa đã rơi gần một tháng không có dấu hiệu ngừng, thế nhưng hôm nay bỗng chốc lại dừng, trời quang mây tạnh. Hiện tượng đặc biệt như vậy làm cho phi tần trong hậu cung căm hận, đã chiếm thân phận Ngũ hoàng tử được nâng niu như trân bảo rồi, vừa ra đời còn làm ra như vậy, về sau cho dù Hoàng hậu có sinh ra đích tử đi chăng nữa, sợ là địa vị cũng không thể nào bằng được Ngũ hoàng tử này. Trong lòng Sở Cửu Khuynh vô cùng vui mừng. Ngũ hoàng tử của hắn rất có phúc khí. Hôm nay Đình Nguyệt Hy cũng có mặt tại đây, là mẫu thân của Ngũ hoàng tử, hôm nay nàng cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, chúng phi tần nhìn nàng một thân triều phục hắc sắc cao quý của ngôi vị Chiêu nghi liền hung hăng vò khăn tay, mới một tháng không gặp mà nàng đã trở nên đầy đặn mỹ lệ như vậy! Tiểu bảo bối được Thái hậu ôm vào trong ngực, thể hiện bà rất coi trọng Ngũ hoàng tử, yến tiệc đầy tháng được tổ chức rất long trọng, quan viên triều đình tam phẩm trở lên cùng chính thất của bọn họ đều tiến cung tham gia tiệc đầy tháng của bé. Thái hậu nhìn hoàng tôn nhi tử trắng trẻo khả ái trong lòng mình cũng không khỏi mỉm cười ôn nhu, hảo hài tử này không khóc không nháo, khi được Thái hậu ôm còn dùng đôi mắt to tròn màu ngọc lục bích nhìn bà, bàn tay nhỏ bé cơ hồ đem ngón tay của Thái hậu nắm chặt lại, khóe môi còn cong cong lên một nụ cười nhẹ. Cực kì kháu khỉnh a! Trang Chiêu nghi chăm chú nhìn chằm chằm Đình Nguyệt Hy vận triều phục Chiêu nghi lộng lẫy bên cạnh Thái hậu, nhìn những ánh mắt của nhóm phi tần mỹ nữ đều tập trung ở trên người nàng, hai mắt thoáng qua một tia huyết sắc, cắn chặt môi dưới, các nàng ta không cam lòng bị Đình Nguyệt Hy trèo lên trên đầu! Mới ngày nào Đình Nguyệt Hy còn quỳ dưới chân nàng ta thỉnh an, không ngờ bây giờ liền đến lượt Trang Chiêu nghi này đối nàng thi lễ rồi. Làm cho Trang Chiêu nghi cảm thấy bực tức đồng thời lại rất khuất nhục. Nhưng mà đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh, Trang Chiêu nghi lại khôi phục bộ dáng xinh đẹp dịu dàng. Tại tiệc đầy tháng, Sở Cửu Khuynh tự mình mở miệng ban cho tiểu bảo bối tên Sở Khuynh Hàn, phong hào Hiển Tông Hoàng tử. Chúng đại thần phía dưới nhìn Ngũ hoàng tử khỏe mạnh có sức sống được Thái hậu ôm trong lòng, tâm tư khác nhau. Đây chính là hoàng tử khỏe mạnh duy nhất hiện nay của Thiên hoàng. Cộng thêm tiểu bảo bối không khóc không ầm ĩ, còn có thể nhếch miệng cười, bộ dáng vô cùng trắng mập khỏe mạnh làm người người yêu mến, những mệnh phụ kia thấy đều yêu thích không dứt, lời khích lệ tán dương liên miên không ngừng truyền đến bên tai Đình Nguyệt Hy. Nằm ở trong lòng Thái hậu một lúc, tiểu hoàng tử Sở Khuynh Hàn thế nhưng lại ngủ mất, bà thấy hoàng tôn nhi tử của mình đã thiếp đi, cũng không nỡ để bé ngủ không thoải mái, liền giao lại Sở Khuynh Hàn cho Tống Như Quỳnh đưa về Phượng Thiên cung chăm sóc. Hoàng tôn nhi tử của bà tuyệt không được chịu ủy khuất. Tiệc đầy tháng nói thế nào chủ chốt cũng là người lớn, dĩ nhiên hôm nay còn có một chuyện quan trọng, đó chính là ý chỉ tấn phong. Các phi tần khác chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ nhìn theo bóng dáng Tống Như Quỳnh ôm lấy Sở Khuynh Hàn bước ra khỏi Ngự Hoa viên. Hoàng hậu ngồi trên ghế hung hăng tóm lấy khăn tay, không tự chủ vuốt ve bụng của mình, lúc nào thì nàng ta mới có thể mang thai một đích tử đây? Nàng ta cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, nếu còn không có một đích tử hộ thân, nhất định Hậu vị sẽ bị lung lay mất! Thấy Sở Khuynh Hàn được Tống Như Quỳnh ôm đi rồi, Sở Cửu Khuynh mới cho Vu Tả đứng bên cạnh tuyên đọc ý chỉ tấn phong. Ý chỉ tấn phong vừa đọc xong, các đại thần cùng mệnh phụ triều đình đều đồng loạt quỳ xuống, đối nàng quỳ lạy khấu đầu. Phi tần dưới phẩm cấp Chiêu nghi cũng đồng loạt quỳ gối thi lễ. Tuy rằng chưa tiến hành đại lễ phong phi theo thể chế quy định, nhưng nếu đã tuyên đọc ý chỉ tấn phong, thì nàng đã là chính tam phẩm Hiền Chiêu nghi rồi. Cho dù bọn họ có muốn ý kiến thay đổi phong hào của nàng cũng không thể được, ngày Đình Nguyệt Hy sinh hạ Ngũ hoàng tử, Thái hậu đã đích thân mở miệng vàng nói muốn tấn phong nàng làm Hiền Chiêu nghi, ý muốn giữ nguyên phong hào, chuyện này căn bản đã chắc như đinh đóng cột. Yến tiệc đầy tháng rất nhanh liền kết thúc, Thái hậu, Sở Cửu Khuynh cùng Yến Tri Diệu cũng lần lượt rời chỗ. Đình Nguyệt Hy khéo léo tránh khỏi những phi tần cố ý thân cận mình, khi rời khỏi Ngự Hoa viên liền lập tức lên thái trượng trở về Phượng Thiên cung. Hết chương 103.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]