Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Sở Cửu Khuynh đã thức dậy từ canh năm, Đình Nguyệt Hy ngược lại mệt mỏi chôn mình trong chăn bông ấm áp.
Liếc nhìn nữ tử đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng hắn nâng lên một đường cong như có như không, buổi sáng khi hắn tỉnh lại nàng cũng tỉnh.
Không có quyến rũ, không có làm nũng, chỉ khiếp sợ không dám tin, bộ dáng đáng thương ấy lại vô tình gợi lên dục vọng của hắn.
Sau đó lại giày vò nàng thêm một hồi.
Bên ngoài, Vu Tả đã sớm mang theo cung nữ đứng chờ ở ngoài rồi.
Thấy bên trong có tiếng động, hắn liền mở cửa cho các cung nữ tiến vào, còn bản thân mình đứng ở bên ngoài canh gác.
Khi Đình Nguyệt Hy lần thứ hai tỉnh lại thì Sở Cửu Khuynh đã khoác xong long bào, đang đứng dang tay cho cung nữ quỳ trên mặt đất chỉnh lại vạt áo.
Thấy nàng tỉnh lại, Sở Cửu Khuynh ôn hòa nói: "Ái phi ngủ cũng say thật."
Đình Nguyệt Hy bĩu môi oán trách, "Đây cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của thần thiếp!"
Nếu như không phải tại Bệ hạ người đêm hôm qua đã muốn ta ba lần, sáng nay lại còn hành hạ ta thêm hai lần, ta liệu có cần phải đau nhức thắt lưng đến nổi không lết dậy được thế này hay không?
Khóe môi Sở Cửu Khuynh lộ ra ý cười, "Sáng nay nếu nàng không khỏe thì không cần phải đến thỉnh an Hoàng hậu, trẫm sẽ sai người sang đó thông truyền một tiếng."
"Ân." Đình Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, sau đó lại vùi mặt vào trong chăn, hu hu, thắt lưng của nàng sắp bị bẻ gãy rồi đây này!!!
Thấy nàng lộ ra biểu tình khả ái như thế, đáy mắt hắn xẹt qua ý cười nhàn nhạt, sau đó cũng rời đi.
Đợi ngự giá đi xa, Tống Như Quỳnh mới từ ngoài cửa lúc này mới tiến vào trong tẩm cung.
"Như Quỳnh, giúp bổn cung chải tóc thay cung trang." Đình Nguyệt Hy rũ rượi ngồi dậy, cho dù mới thị tẩm, có đau đến bán sống bán chết cũng phải chạy đến thỉnh an Hoàng hậu.
Tống Như Quỳnh tiến đến đỡ tay nàng, "Nương nương, chẳng phải Bệ hạ đã miễn thỉnh an cho người rồi sao?" Thấy nàng đau đớn xoa xoa thắt lưng, đau lòng nói: "Nương nương còn đau, không tiện đi lại còn đến Phượng Nghi cung làm gì?"
"Bổn cung mới được tấn phong từ Dung hoa lên Tần vị, lại là người mới thị tẩm đêm qua, nếu còn không mau chóng đi thỉnh an Hoàng hậu, các nàng sẽ nói ta cậy sủng sinh kiêu, sau này nhất định sẽ không có kết cục tốt." Đình Nguyệt Hy ngồi đến trước bàn trang điểm, để cho Tống Như Quỳnh dùng lược mã não chải lại tóc cho mình.
Cởi ngoại bào, nàng nhìn thân mình toàn những vết đỏ xanh xanh tím tím, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Những vết tím bầm này, không nhiều nhưng đã nói cho nàng cho nàng biết, Đình Nguyệt Hy nàng đã chính thức là nữ nhân của Thiên hoàng rồi.
Cẩn thận trang điểm và ăn mặc dựa theo cung trang Tần vị, không quá diễm lệ cũng không thể quá nhạt nhòa giản đơn, bởi vì ở chốn này, cố tình khiến bản thân giản dị quá mức lại thành một kiểu cố ý nổi bật, khiến người khác chướng mắt thì đó chính là tự đưa kiếm lên cổ của mình rồi.
...
Phượng Nghi cung.
Theo quy củ, phi tần lần đầu thị tẩm thì ngày sau đó phải đại lễ ba quỳ chín lạy đại lễ vấn an Hoàng hậu, ngồi xuống phượng ỷ ở trung tâm chính cung, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn nhận lễ.
Khi Đình Nguyệt Hy thực hiện đại lễ hoàn tất, một cung nữ từ bên trong bước ra đỡ nàng đứng lên, tiến vào trong chính cung Phượng Nghi cung.
Nàng lại theo lễ nghi quỳ xuống, "Thần thiếp Hiền tần Vạn Hoa cung xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
Hoàng hậu Yến Tri Diệu rất khiêm nhường nói: "Vừa rồi cung nữ hầu hạ bên cạnh Bệ hạ còn tới nói cho bổn cung, Bệ hạ mới miễn cho Hiền muội muội thỉnh an sáng nay thì muội đã tới rồi, mau ngồi xuống đi."
Đình Nguyệt Hy nhẹ nhàng đáp "Vâng." một tiếng rồi mới ngồi xuống nệm gấm dành cho mình, trong lòng có chút suy nghĩ, Hoàng hậu sau đợt ốm nặng lần trước dường như tâm cơ đã sâu thêm vài phần rồi, lúc này ngay cả một chút cáu giận cũng không lộ ra trên nét mặt của nàng ta.
Giống như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác vậy.
"Làm khó cho muội muội rồi, thân thể mới vừa thị tẩm lại phải ba quỳ chín lạy hành lễ với bổn cung, nhưng đây là quy định tổ tông đặt ra, bổn cung cũng không có cách nào làm trái." Hoàng hậu ôn hòa đối nàng mỉm cười.
Nàng cười lạnh trong lòng, gì mà không cần thỉnh an với cả hành đại lễ cơ chứ? Lời này của nàng ta sao không nói trước khi nàng đại lễ ba quỳ chín lạy ấy, chẳng qua chỉ muốn thu lại cái cái danh xưng hiền đức rộng lượng ngày trước của mình mà thôi.
Đình Nguyệt Hy nhu thuận đáp: "Thần thiếp sao dám nói đến hai chữ 'làm khó'? Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, chấp chưởng lục cung, có thể ngày ngày thấy được Hoàng hậu phượng thể mạnh khỏe, đó đều là ân huệ của lục cung."
Hoàng hậu nghe vậy, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Khó trách Bệ hạ yêu thích Hiền muội muội đến vậy, quả nhiên lời nói và hành động đều khiến người khác hài lòng." Dứt lời, nàng ta cũng không hề thu hồi nét cười trên môi, "Nay muội muội được phụng dưỡng thánh giá, thân thể này sẽ còn phải khá lao lực. Phải nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể an ủi thiên nhan, sinh hạ long tự khỏe mạnh."
"Lời nói của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, tuyệt không dám quên." Đình Nguyệt Hy khéo léo đáp lại lời nàng ta.
Hoàng hậu cười gật gật đầu: "Trong cung nữ tử cho tới bây giờ được sủng ái thì dễ nhưng để trở thành tri kỷ của Bệ hạ thì rất khó. Hiền muội muội phụng dưỡng Bệ hạ nhất định phải tận tâm tận sức, mọi hành động cử chỉ đều phải cẩn thận, chớ hành động trái tâm ý của người. Hậu cung phi tần ở chung không thể không tránh khỏi việc tranh giành ân sủng, gây mất hòa khi trong hậu cung thì quả thật không tốt!"
Đình Nguyệt Hy nghe xong, thầm khinh bỉ trong lòng, nói lảm nhảm nửa ngày, nàng ta vẫn chỉ muốn nhắc nhở nàng: tuy rằng nàng đắc sủng nhất thời, nhưng chính thất của Bệ hạ vẫn mãi là Hoàng hậu nàng ta, nàng muốn trở thành tri kỷ của Đế vương, muốn nhận ân sủng đến cuối đời là chuyện không tài nào xảy ra được!
"Hoàng hậu nương nương đã răn dạy, thần thiếp một lòng nghe theo." Nàng uống một ngụm trà, an phận ngồi tại vị trí của mình.
Vì nàng đến thỉnh an rất sớm nên trong chính cung còn chưa có ai, lúc này lại không thể xin về, cho nên đành cùng Hoàng hậu diễn một vở kịch 'tỷ muội tình thâm' vô cùng đặc sắc.
Nói chuyện với Hoàng hậu một lát thì đã nghe thấy tiếng thị vệ thông truyền, "Liễu Thục nghi, Dung Quý tần tới!"
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" Triều Nhã Miên nhẹ nhàng nhún người thỉnh an, lớp áo ngoài cung trang là một màu xanh non mơn mởn, trông đặc biệt quý khí.
"Hai muội ngồi xuống đi, không cần đa lễ như vậy." Hoàng hậu nhìn đến Lãng Nhạ đứng bên cạnh, nàng ta hiểu ý, tiến đến dâng trà cho Triều Nhã Miên và Dung Quý tần, "Bổn cung có nghe nói qua việc Mai tần bắt Liễu muội muội quỳ dưới trời nắng, còn bị tạt nước ướt hết một trận, khi về liền bị bệnh, chẳng hay muội muội đã khỏe hơn chưa?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ là nhiễm một ít gió lạnh cùng say nắng mà thôi." Nói đến đây, Triều Nhã Miên lại nhìn đến Đình Nguyệt Hy, mỉm cười ôn hòa, "Nếu nói chịu khổ nhiều nhất, thì ắt hẳn phải là Hiền muội muội đây mới phải."
"Cả hai người bọn muội đều đã chịu khổ, bổn cung cảm thấy thật hổ thẹn khi giao lại cung quyền cho Mai tần." Dứt lời, Hoàng hậu liền ban thưởng vài thứ cho Triều Nhã Miên cùng Đình Nguyệt Hy, khiến cho Dung Quý tần ngồi một bên đố kị không thôi.
Hàn huyên thêm đôi câu, thị vệ bên ngoài lại báo, Thuần tần đến rồi.
Đình Nguyệt Hy cũng hiếm khi ra ngoài nên không biết nhiều về vị Thuần tần này lắm.
Trước khi Đình Nguyệt Hy được phép thị tẩm, vị Thuần tần này cũng đã được sủng ái hết một bận.
Thuần tần bước vào trong chính cung, từng cử chỉ bước đi đều lộ ra vẻ yểu điệu thanh thoát, việc đầu tiên khi nàng ta bước vào là liếc nhìn các phi tần một lượt, sau đó mới tiến lên thỉnh an Hoàng hậu.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" Thuần tần dịu dàng cúi đầu, chỉ là một động tác thỉnh an đơn giản nhưng cũng có thể làm thành tao nhã vô cùng khiến Đình Nguyệt Hy cũng phải thầm than trong lòng, chẳng trách sao nàng ta lại được Thiên hoàng sủng ái, nếu nàng là nam nhân, cũng sẽ không kìm lòng nổi mà phải đi cưng chiều báu vật này hơn một chút.
An vị tại vị trí cách Đình Nguyệt Hy năm chiếc nệm, Thuần tần liếc nhìn nàng quan sát từ trên xuống dưới, sau đó liền cười khanh khách nói: "Hôm nay thần thiếp đã cố tình đến thật sớm, nhưng lại không thể bằng các vị tỷ muội ở đây, quả thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn." Đôi mắt của Thuần tần rất đẹp, màu xám tro mông lung mờ ảo, khi đường nhìn rơi xuống người Đình Nguyệt Hy thì dáng cười dịu dàng khác thường kia lại khiến nàng khẽ rùng mình một cái.
Hoàng hậu cười nói, "Thuần muội muội khiêm nhường quá rồi, hôm qua Hiền muội muội vừa thị tẩm nên mới đến sớm làm đại lễ thỉnh an, cả Liễu muội muội và Dung muội muội cũng chỉ vừa mới đến."
Không biết Hoàng hậu cố ý hay vô tình nhắc đến hai chữ 'thị tẩm', sắc mặt Thuần tần khẽ biến, sau cũng khôi phục lại như thường, "Hiền tần muội muội lần đầu thị tẩm, thân thể còn yếu như vậy mà vẫn đến hành đại lễ ba quỳ chín lạy thỉnh an Hoàng hậu nương nương, quả nhiên là rất hiểu lễ nghi quy củ, khó trách sao lại có thể khiến cho Bệ hạ yêu thích đến vậy."
"Thuần tần tỷ tỷ nói như vậy thật khiến muội muội đây hổ thẹn quá." Đình Nguyệt Hy quay sang nhìn nàng ta, cười nhẹ nói.
Một lúc sau, các phi tần đều đã đến đông đủ, nhất thời chính cung Phượng Nghi cung ngập tràn sắc hoa xinh đẹp.
"Nếu như không còn chuyện gì nữa thì các muội muội nên hồi cung của mình đi." Hoàng hậu nhìn một phòng đầy những mỹ nữ kiều diễm khoát khoát tay.
Hoàng hậu đã nói như vậy, không có vị phi tần nào dám mặt dày ở lại, nhất nhất đứng dậy cáo lui, rời khỏi Phượng Nghi cung.
Đình Nguyệt Hy khi ra khỏi cổng cung, lại chạm mặt Triều Nhã Miên.
Triều Nhã Miên vừa thấy nàng bước ra đã cười tươi như hoa nở, "Hiền tần, cuối cùng muội cũng đã làm được."
Đình Nguyệt Hy nhún người hành lễ xong liền đứng thẳng dậy, "Thần thiếp có được ngày hôm nay cũng là nhờ ân đức của Liễu Thục dung nương nương."
Triều Nhã Miên nắm lấy tay Đình Nguyệt Hy đi trên con đường dài lát đá cẩm thạch, tạm thời không muốn ngồi lên thái trượng.
"Nếu chúng ta đã thân thiết như vậy, muội cũng không cần xưng hô phép tắc như thế, gọi bổn cung một tiếng 'tỷ tỷ' là được rồi."
"Vâng."
"Nguyệt Hy, nếu muội rảnh, chi bằng đến cung của tỷ ngồi một lát, tỷ có chuyện muốn cùng muội thương lượng." Triều Nhã Miên nhìn sang nàng, "Tin chắc rằng với trí thông minh của muội, nhất định sẽ giải quyết chuyện này rất thỏa đáng."
"Nếu như có thể cùng tỷ phân ưu, thì đó là vinh hạnh của muội." Đình Nguyệt Hy nhu thuận đáp lại, đối với Triều Nhã Miên nàng trước giờ vẫn là toàn tâm toàn ý đối đãi.
...
Thụy Du cung.
Sai Duyên Tuyền đi pha trà, Triều Nhã Miên để nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình, nhẹ giọng nói: "Chẳng hay muội vẫn còn nhớ Tiêu Tịnh Lục?"
"Tiêu Tịnh Lục?" Nhắc đến cái tên này, Đình Nguyệt Hy không khỏi cười lạnh, phất tay ra hiệu cho Tống Như Quỳnh ra ngoài canh cửa xong, nàng mới lơ đãng nói: "Chẳng phải ngày đó nàng ta đã bị Mai Quý phi... à không, Mai tần giam lại trong Địa lao rồi hay sao?"
"Phải, nàng ta được ân xá thả ra rồi." Triều Nhã Miên lạnh nhạt nói, "Hiện tại đang làm cung nữ phục dịch trong Dịch Đình cục."
"Nếu là cung nữ trong Dịch Đình cục thì tỷ còn gì để lo lắng?" Đình Nguyệt Hy nhìn thần sắc của Triều Nhã Miên rốt cuộc cũng hiểu ra một chút, "Tỷ vừa hạ sinh Tứ hoàng tử cho Bệ hạ, Tiêu Tịnh Lục trong thời gian này lại được thả ra, có phải tỷ sợ hãi nàng ta quay lại đây báo thù?"
Triều Nhã Miên gật nhẹ đầu.
"Sao có thể chứ? Tỷ đường đường là phi tần tòng tam phẩm Thục dung của Bệ hạ, nàng ta lại đang ở Dịch Đình cục, sao lại có thể mưu đồ bất chính với Tứ hoàng tử? Huống hồ chi, nàng ta tự nguyện chịu phạt thay tỷ, bản tính nàng ta hàm hồ không phân rõ trắng đen nên mới bị giam lại trong Địa lao, người nàng ta hận đương nhiên là muội muội đây mới phải!"
"Tỷ vì chuyện này nên mới nhắc nhở muội, nhớ cẩn thận một chút." Triều Nhã Miên xoa nhẹ chiếc khăn gấm trên tay, giọng trầm xuống, thoáng nét lo âu, "Tiêu Tịnh Lục đã phục vụ tỷ từ khi tỷ mới ba tuổi, cho nên tỷ rất hiểu tính cách của nàng ta. Nếu đã hận, nàng ta nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để trả thù..."
"Tỷ muốn tiên hạ thủ vi cường sao?" Đình Nguyệt Hy cười nhạt, "Cung nữ phục vụ trong cung phải đến tuổi lục tuần mới được phép xuất cung trở về nhà, xem ra chúng ta phải thật thận trọng a..."
Triều Nhã Miên đã nhìn nàng, không nói gì.
"Trước tiên tỷ cứ an tâm đi đã, muội sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, nếu Tiêu Tịnh Lục kia thật sự là một mầm mống tai họa, muội tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta làm hại đến tỷ và Tứ hoàng tử." Đình Nguyệt Hy nở ra một nụ cười nhẹ, nhưng khi Triều Nhã Miên nhìn đến thì sống lưng cũng trở nên lạnh toát.
Hết chương 74.
( Ui mọi người ơi, tình hình là Au và Ad tuần này phải thi giữa kì òi ?. Cả hai đứa đang ôn sấp mặt, k có thời gian viết truyện cơ. Thế nên mọi người cố gắng giữ vote No.2 đi nha, sau thời gian thi thì Ad vs Au bắt tay vào cày viết trả lại cho mọi người đọc. Cố gắng đợi nha. Ad và Au chắc chắn k thất hứa đâu ?. Trong vòng tuần này sẽ có bão chap,sau ngày thứ Năm nhé ?)
/Và cũng cảm ơn bạn [1 Chiếc Hủ ??? Mê Trai] nha. Quả là một món quà chứa đầy động lực cho chúng mình, riêng Au nó hù hét Ad cả sáng nay rồi ???, vui quá ý mà ?.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.