Chương trước
Chương sau
Trong Bế Nguyệt Cung lúc này....
Hàng loạt đồ đạc đáng thương trong cung đều bị hất văng xuống đất, Lệ phi dung nhan tàn tạ, tựa như một con thú dữ điên cuồng đem tất cả mọi thứ đều ném đi, làm cho đám cung nhân đứng ngoài cửa sợ điếng người.
Tỳ nữ thân cận của nàng ta cũng chẳng dám đến can ngăn, dành chôn chân một chỗ, cúi thấp đầu, tựa hồ như cam chịu.
"Tại sao? Tại sao Bệ hạ lại có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao?" Móng tay dài nhọn cào lên da mặt trơn láng trắng mịn tạo thành những đường máu đầy rợn người.
Tỳ nữ thân cận của Lệ phi không đành lòng nhìn chủ tử tự tay hủy hoại dung nhan, vội vàng chạy đến can ngăn: "Nương nương! Nương nương! Xin người đừng làm như vậy! Nương nương!"
"Hạ Nhi, rốt cuộc bổn cung đã sai ở chỗ nào?" Lệ tuôn rơi đầy mặt, Lệ phi dương đôi mắt phẫn hận lên nhìn cung nữ Hạ Nhi đó"Chỉ vì một ả tiện tỳ! Tất cả chỉ vì một ả tiện tỳ mà xử phạt bổn cung! Ả ta là cái thá gì kia chứ? Được sự sủng ái của Thái hậu và Hoàng hậu thì ta không thể đụng vào hay sao? Ta đường đường là Lệ phi cao quý, lại thua thảm bại dưới tay một ả nô tỳ rửa chân!"
"Lệ phi, muội nói rất hay a!" Từ cổng chính của Bế Nguyệt cung, Mai Quý phi đoan trang tiến vào, khí thế bức nhân, tựa hồ bước chân của nàng ta đi đến đâu hoa lại nở đến đấy.
"Nô tỳ xin tham khiến Quý phi nương nương!"Hạ Nhi quỳ gối dưới đất, theo quy củ đối nàng ta khấu đầu.
Mai Quý phi một thân quý khí ngút ngàn, nàng ta phất khăn tay ý bảo Hạ Nhi có thể đứng dậy, một lời cũng chẳng buồn nói.
"Quý phi nương nương!" Lệ phi như thấy được cứu tinh, nàng ta vội bò đến bên chân Mai Quý phi, tay vội túm lấy góc y phục của nàng ta, "Quý phi nương nương, xin người hãy cứu mạng thần thiếp! Thần thiếp không muốn bị cấm túc, nương nương!"
"Lệ phi muội muội, đây là lệnh của Bệ hạ và Hoàng hậu, bổn cung làm sao mà giúp muội được đây?" Mai Quý phi chán ghét hất Lệ phi sang một bên, đôi mắt phượng dài liếc nhìn khung cảnh tang hoang của Bế Nguyệt cung, trong lòng thầm mỉm cười mãn nguyện, nhưng ngoài mặt lại giả vờ nói: "Bổn cung khuyên muội nên chấp nhận sự thật này đi, mau chóng vào trong nghỉ ngơi, kẻo lại nhiễm phong hàn thì thật không ổn, nếu muội bị bệnh thì ai chép Nữ tắc một nghìn lần giao nộp cho Bệ hạ đây?"
Lệ phi ngồi bệt dưới đất, thoáng chốc trông chật vật vô cùng, "Quý phi nương nương... Vì cớ gì chỉ vì phạt một ả nô tỳ thấp kém mà một phi tử như ta lại phải lâm vào bước đường này?"
Mai Quý phi đoan trang đi xung quanh chính điện, mỉm cười nhàn nhã, "Bổn cung trước đó đã nói rồi, Đình Nguyệt Hy không chỉ được Thái hậu và Hoàng hậu yêu thích... Mà ngay cả Bệ hạ... dường như cũng đã có ý với nha đầu đó rồi."
Người ngoài cuộc luôn nhìn thấu rõ mọi sự tình, Mai Quý phi chính là như vậy.
"Không thể nào! Con cung nữ xấu xí đó làm sao có thể được Bệ hạ để ý? Thần thiếp không tin!" Lệ phi một lần nữa nắm chặt góc y phục của Mai Quý phi, khiến cho vải lụa thượng phẩm trên người nàng ta nhiễm một ít máu tươi.
Mai Quý phi dùng móng tay giả bằng vàng ròng nâng mặt Lệ phi lên, cười nói: "Thiên tử thì dù sao vẫn là nam nhân, nhất thời hứng thú cũng không phải là chuyện lạ... về phần Đình Nguyệt Hy, bổn cung tự có cách trị, nhưng về phần ngươi..." Nói đến đây, Mai Quý phi lại không nhanh không chậm thưởng cho Lệ phi hẳn một cái bạt tai, máu mỗi lúc càng tanh nồng, càng nhuộm đỏ gương mặt của nàng ta, "Ngươi ở trong Bế Nguyệt cung tự kiểm điểm lại chính mình đi! Bổn cung không muốn để lại bên cạnh mình một kẻ ngu xuẩn!"
Dứt lời, Mai Quý phi hất Lệ phi sang một bên, đoan trang rời khỏi Bế Nguyệt cung, một chút lưu tình cũng chẳng có.
"Uổng công... uổng công... suốt mấy năm nay ta đều theo bên cạnh ngươi... đứng về phía ngươi..." Lệ phi gằn giọng, từng câu từng chữ thốt ra đều là nỗi uất hận không thể kiềm nén, "Ngạn Tuyết Tình! Ta thề có trời đất chứng giám, chỉ cần Mục Thủy Ngưng ta hết kì hạn cấm túc một năm, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không yên ổn trong cái hậu cung này!"
...
Hai tháng sau...
Tiêu Dương Như một mặt giúp Đình Nguyệt Hy gỡ vải quấn trên chân, mặt khác giúp nàng tập đi đứng trở lại.
Đình Nguyệt Hy vịn lấy cánh tay của Tiêu Dương Như, nén đau bước đi từng bước, đến khi từ từ thích ứng lại được, nàng đã ra đến được chiếc bàn đá cẩm thạch ở trong sân.
"Nguyệt Hy, chân muội dường như đã khôi phục hoàn toàn rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài hôm nữa nhất định có thể đi đứng như bình thường!" Tiêu Dương Như giúp nàng ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn gương mặt đã có chút khí sắc của Đình Nguyệt Hy.
"Cũng phải đa tạ Như tỷ tỷ đã giúp muội hơn hai tháng qua, nếu không muội cũng không biết mình còn có thể đi lại được hay không nữa." Đình Nguyệt Hy mỉm cười nhàn nhạt, nàng vươn tầm mắt ngắm nhìn đến những chiếc lá non mơn mởn của cây hoa anh đào già cỗi, không nói thêm gì nữa.
"Muội cần gì phải đối tỷ khách sáo như vậy?" Tiêu Dương Như cười nhìn nàng, "Nguyệt Hy, muội muốn vào trong hay chưa? Để tỷ dìu muội?"
"Không cần đâu Như tỷ tỷ, lát nữa muội nhờ mấy tỷ tỷ khác cũng được, tỷ nên trở về bên cạnh nương nương thì hơn... chẳng phải đã gần đến giờ thỉnh an rồi hay sao?" Đình Nguyệt Hy một lòng muốn đem người đuổi đi.
"Được rồi, tỷ liền nghe lời muội trở về bên cạnh nương nương." Tiêu Dương Như nói xong, cước bộ nhanh chóng hướng về phía chính cung mà đi.
Đình Nguyệt Hy ngồi lại bên chiếc bàn cẩm thạch, cổ tay thon nhỏ thuần thục đem mực mài ra, một tay nàng giữ lại ống tay áo rộng, tay còn lại điểm xuyến lên giấy trắng một vài dòng chữ, tựa như hoa như ngọc.
Không biết đã trải qua bao lâu, thẳng đến khi tờ giấy trắng kia được phủ lên một tầng chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, nàng mỉm cười gác lại bút lên nghiên mực, sau đó đem tờ giấy kia cất vào trong y phục của mình.
Nàng một tay chống cằm, đôi ngọc lục bảo trong suốt an tĩnh ngắm nhìn mặt trời đang dần ló dạng nơi Bình An Thành nguy nga tráng lệ...
...
Phượng Nghi cung...
"Về yến tiệc sinh thần của Bệ hạ, không biết các muội muội đã chuẩn bị xong chưa?" Hoàng hậu vẫn là một thân đoan trang hiền dịu ngồi trên Phượng ỷ, nhìn tầng tầng lớp lớp mỹ nhân trước mắt mình, trên môi hiện hữu ý cười.
"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đương nhiên đã chuẩn bị lễ vật cho Bệ hạ, nhưng không biết người có thích hay không." Mai Quý phi đối Hoàng hậu cười nói.
"Quý phi muội muội khách sáo rồi, lễ vật của muội năm nào cũng đặc biệt nhất, có khi ngay cả bổn cung cũng không sánh kịp." Ý cười trên môi Hoàng hậu có vài phần nhạt đi.
"Hoàng hậu nương nương nói như vậy thì tội cho thần thiếp quá." Mai Quý phi ung dung nói, "Dù sao, lễ vật của Hoàng hậu nương nương vẫn sẽ được Bệ hạ xem trọng nhất."
Trang Chiêu nghi: "Từ nãy đến giờ hình như chỉ có mỗi Liễu tần muội muội chưa lên tiếng mà thôi, có hay chăng muội chưa có lễ vật?"
Triều Nhã Miên đương nhiên đâu để các nàng đâm chọt mình, nàng ta hơi cúi người nói: "Lễ vật thì thần thiếp đương nhiên có, nhưng thần thiếp vốn dĩ chỉ là một phi tần nhỏ bé, sao dám chen ngang Hoàng hậu nương nương và các vị tỷ tỷ đàm luận."
Hóa Chiêu dung tiếp lời: "Vậy lễ vật của Liễu tần muội muội là gì?"
"Lễ vật của thần thiếp là bí mật. Nếu Chiêu dung tỷ tỷ muốn biết, vậy hãy chờ đến yến tiệc sinh thần của Bệ hạ."
...
Mãi cho tới một tháng sau, đại điện Ngọa Long cung mở tiệc, phi tần hậu cung nườm nượp dâng tặng lễ vật, cung chúc Thiên hoàng long thể an khang.
Yến tiệc cực kỳ náo nhiệt, rực rỡ nhất bao giờ cũng là Mai Quý phi. Vị này tựa hồ trời sinh đã thích ứng với tình huống như vậy, biết rõ mình nên làm gì để trở nên thu hút trong mắt tất cả mọi người.
Chỉ thấy hôm nay nàng ta khoác lên người một bộ y phục lộng lẫy sắc màu, theo tiết tấu của tiếng đàn nhạc mà thể hiện một vũ khúc so với việc nhìn thấy tiên hạc bay trên trời còn hấp dẫn hơn vài phần.
Đến khi vũ khúc kia kết thúc, Sở Cửu Khuynh luôn nhắm mắt từ đầu đến giờ, khi nghe tiếng tấu nhạc dừng hẳn, hắn mới lơ đãng nói: "Quý phi có lòng rồi!" Sau đó cũng không có mở mắt, hiển nhiên một chút hứng thú với Mai Quý phi cũng không hề có!
"Bệ hạ, người thấy không khỏe sao?" Hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của đối phương ẩn hiện vài tầng mỏi mệt, nàng ta thoáng chút đau lòng.
Sở Cửu Khuynh khẽ mở mắt, hắn nắm chặt lấy tay Hoàng hậu, "Trẫm không sao, việc triều chính chẳng qua có chút bận rộn hơn bình thường mà thôi."
"Hay là khi yến tiệc kết thúc, thần thiếp sẽ gọi thái y đến chẩn mạch cho Bệ hạ?" Yến Tri Diệu lo lắng nhìn hắn, vẻ mặt của Sở Cửu Khuynh thật sự trông không tốt chút nào.
"Hoàng hậu đừng lo, trẫm thật sự không sao, nàng lo lắng nhiều như vậy sẽ rất mau già." Sở Cửu Khuynh vỗ nhẹ lên bàn tay của Yến Tri Diệu tựa như trấn an, nét cười hiện hữu nơi bờ môi bạc sắc cuốn hút.
Khỏi phải nói chúng phi tần ngồi phía dưới đang tức đến nghiến răng nghiến lợi thế nào.
Ngay cả Triều Nhã Miên cũng không thể chịu thêm được nữa, nàng ta kiềm nén sự ghen tị trong lòng, cười nói: "Bệ hạ, hôm nay là yến tiệc sinh thần của người, thần thiếp cũng có một lễ vật muốn dâng lên để tỏ lòng mình!" Triều Nhã Miên hô lên, "Đình Nguyệt Hy, vào đây đi!"
Sở Cửu Khuynh vốn dĩ đang mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần lại đột nhiên mở mắt ra.
Từ cửa lớn của Ngọa Long cung, Đình Nguyệt Hy đoan trang tiến vào. Nàng ngày thường đều chỉ mặc một bộ y phục cung nữ mộc mạc. Nhưng có lẽ vì tối nay dâng tặng lễ vật, nên nàng đã chuyển sang một bộ y phục màu hồng cánh sen cực kì đẹp. Màu này rất kén người mặc, thế mà khi khoác lên người nàng, dung mạo xinh đẹp kia, nụ cười nhẹ tươi tắn kia, ngay cả đôi ngọc lục bảo kia cũng dịu dàng và mềm mại tựa như một cánh hoa anh đào đang rơi tự do trong làn gió nhẹ.
Tuy nói rằng bộ y phục trên người nàng không tài nào sánh nổi với bộ Mai Quý phi mặc trước đó, thế nhưng nét đẹp trên người nàng lại tao nhã và giản dị biết bao.
Ngọn đèn chiếu sáng lên người Đình Nguyệt Hy, cũng chiếu lên hai tay nàng đang cầm một khay gỗ, phía trên còn phủ thêm một tấm lụa mỏng màu hồng phấn. Đình Nguyệt Hy nhẹ nhàng đối Sở Cửu Khuynh mỉm cười, nàng thuần thục vén tấm lụa ra, trong khay gỗ kia có rất nhiều chiếc bánh nhỏ với những hình dạng và màu sắc khác nhau, "Đây là điểm tâm nô tỳ đích thân làm, mong rằng Bệ hạ sẽ thích."
Nàng giao lại khay bánh cho Vu Tả, sau đó lại lấy từ trong tay áo ra một tấm lụa mỏng khác...
Tiếng đàn và tiếng sáo hòa tấu lần nữa được cất lên.
Khác với vũ khúc tiên hạc khí thế cao quý của Mai Quý phi khi nãy, khúc nhạc lần này lại có tư vị tĩnh mịch, tựa hồ muốn mời Sở Cửu Khuynh thưởng thức và chỉ dành riêng cho một mình hắn mà thôi.
Sở Cửu Khuynh thoáng chút thất thần, đôi mắt chăm chú xem vũ khúc của Đình Nguyệt Hy, bỗng dưng hắn lại có cảm tưởng nàng tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ, váy dài nhẹ nhàng, mỹ nhân nhảy múa thướt tha.
Vũ khúc của nàng tuy rằng đơn giản nhưng càng xem lại càng cuốn hút ánh nhìn, đến khi kết thúc, nàng chợt vung tay lên, đồng loạt có hàng trăm hàng vạn cánh hoa anh đào tung bay khắp nơi, lúc rơi xuống thảm nhung dưới chân lại vô cùng thần kỳ xếp thành bốn chữ – vạn thọ vô cương.
Mọi người đều cảm thấy thật quá mức xuất sắc, hào hứng không tiếc trao cho nàng những tràng vỗ tay.
Lúc này xem như yến tiệc sinh thần đã kết thúc tốt đẹp.
Hết chương 43.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.